Theo đội xe trở về Đông Hồ, Triệu Thụy bèn trở về nhà trọ trong Tử Vân Hoa Viên.
Vừa vào phòng trọ, hắn vội vàng lấy Ngũ Phương luyện thần lô từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, cẩn thận kiểm tra.
Lô hỏa của Ngũ Phương luyện thần lô lúc này đã tắt, Triệu Thụy bèn cẩn thận dè dặt mở cái nắp đỉnh có điêu khắc hình rồng ra, nhìn thử vào trong.
Quỷ tướng Mạnh Giai trong luyện thần lô, sớm đã chẳng biết đi đâu, chỉ có một viên hắc sắc đan hoàn yên vụ mờ mịt, hàn khí bức nhân, nằm trong luyện thần lô.
Triệu Thụy nhìn thấy đan hoàn này, trong lòng không khỏi đại hỉ, không ngờ Ngũ Phương luyện thần lô lại luyện cho hắn một bảo bối khó kiếm như vầy.
Viên đan dược này gọi là hồn đan, do âm hồn luyện chế mà thành.
Âm hồn tịnh không có thực thể, thông thường mà nói, tu chân giả yêu ma đạo, chỉ vẻn vẹn lợi dụng oán khí sẵn có của âm hồn, đem luyện chế pháp khí.
Thế nhưng, Ngũ Phương luyện thần lô thuộc loại viễn cổ bảo vật, không giống loại thường, có thể đem tinh hoa âm hồn đề luyện, luyện chế thành hồn đan, một khi phục dụng hồn đan, đối với tu chân giả nguyên anh kì trở lên mà nói, có chỗ đặc biệt tốt, có thể gia tốc rất lớn sự trưởng thành của nguyên anh!
Mảnh hồn đan trong tay Triệu Thụy, là do âm hồn của Xung thiên tướng quân Mạnh Giai luyện chế mà thành, Mạnh Giai tu luyện ngàn năm, thực lực cường hãn chí cực, hiệu lực vốn có của hồn đan này, tự nhiên lại càng kinh người, vượt xa hồn đan thông thường!
Triệu Thụy “Bát Hoang lục tiên quyết” đã tu luyện đến Luyện thần tiền kì, tương đương với Nguyên anh kì tu chân giả, hồn đan này đối với hắn mà nói, có tác dụng cực kì quan trọng.
Hắn bèn bỏ hồn đan vào miệng, sau đó ngồi xếp bằng ngay ngắn, điều động chân khí, chuẩn bị luyện hóa hồn đan này.
Hồn đan là do âm hồn luyện chế mà thành, là sự tồn tại tinh hoa của âm hồn, uẩn hàm linh lực cực kì âm hàn.
Triệu Thụy nuốt một phát xuống, hồn đan ấy bèn hóa thành vô số hàn lưu âm lãnh, tiến vào gân mạch, sau đó thuận theo gân mạch mà xâm nhập tứ chi bách cốt.
Cho dù Triệu Thụy có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn có chút đánh giá thấp sự đáng sợ của viên hồn đan này.
Sau khi những linh lực thuộc tính âm hàn ấy tiến vào tứ chi bách cốt, nhiệt độ thân thể hắn liền đột nhiên hạ xuống, khắp người một mảnh lạnh buốt.
Đến cuối cùng, thậm chí còn có sương trắng xuất hiện trên lông mày hắn.
Triệu Thụy cảm thấy chính mình nhanh chóng trở nên lạnh cóng, liền điều động chân khí trong đan điền, ở trong thân thể chống cự sự xâm nhập của cổ hàn lưu ấy, sau đó thu thập những hàn lưu chạy loạn khắp nơi lại, đem bọn chúng dẫn vào đan điền.
Dưới nỗ lực của Triệu Thụy, linh lực âm hàn uẩn hàm trong hồn đan, cuối cùng tiến vào đường chính, bắt đầu tụ tập trong đan điền.
Triệu Thụy nội thị đan điền, chỉ thấy mỗi điểm âm hàn linh lực tiến vào đan điền, đệ nhị nguyên thần trong đan điền, lại lớn mạnh lên một phần, ngân quang trên thân, đồng thời cũng sáng thêm vài phần.
Thời gian Triệu Thụy tiến vào luyện thần tiền kì tịnh không quá dài, đệ nhị nguyên thần cũng mới vừa kết thành, nếu như cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra, giống như đệ nhị nguyên thần của yêu ma bình thường, lại chỉ là dáng vẻ của hài đồng, yếu đuối mỏng manh, còn có không gian bao la để trưởng thành.
Hiện tại, Triệu Thụy chỉ có thể vận dụng đệ nhị nguyên thần này, tiến hành một số công tác điều tra trinh sát.
Bất quá, nếu như tu luyện đến luyện thần trung kì, đệ nhị nguyên thần này sẽ hình thành một hình thể của thanh niên yêu ma, có đủ năng lực chiến đấu mạnh tương đương.
Nếu như tu luyện đến luyện thần hậu kì, đệ nhị nguyên thần này sẽ thành yêu ma trưởng thành, đệ nhị nguyên thần lúc ấy, thực lực cường mãnh, sắc bén không thể đương cự!
Có sự giúp đỡ của đệ nhị nguyên thần, thực lực của Triệu Thụy đương nhiên cũng sẽ tăng cường một khoảng lớn.
Qua đại khái khoảng ba tiếng đồng hồ, âm hàn linh lực uẩn hàm trong hồn đan, cuối cùng bị Triệu Thụy hấp thu triệt để.
Lúc này nhìn vào trong đan điền, cẩn thận quan sát đệ nhị nguyên thần, phát hiện nó đã trở nên cường tráng không ít, tuy chưa thể một bước lên trời, tiến vào luyện thần trung kì, nhưng viên hồn đan này cũng khiến hắn tiến một bước lớn trên con đường tu luyện.
Mấy ngày tiếp theo phi thường yên tĩnh, Thi gia ở Thượng Hải tựa hồ không có động tác gì, Triệu Thụy phỏng đoán, đại khái là do lúc trước tổn thất mấy thành viên cao cấp, hiện tại trong lòng có sự cố kị.
Ngày thứ năm sau chuyến đi chơi thu, Vân Phương hốt nhiên đề xuất mời Triệu Thụy ăn cơm tối, để cảm tạ những giúp đỡ Triệu Thụy dành cho cô trong chuyến đi chơi thu.
Do đã phi thường quen thuộc với Vân Phương, Triệu Thụy cũng không khách khí, cười đáp ứng.
Sau khi dạy xong buổi chiều, Vân Phương mang Vân Liên cùng Triệu Thụy, đến một nơi kêu là Hồ Tây Nhân Gia phạn điếm ăn cơm.
Hồ Tây Nhân Gia nằm ở bên cạnh Động Đình Hồ, ngồi ở bên cửa sổ, có thể thưởng thức mĩ cảnh khói sóng mênh mông trên Động Đình Hồ.
Đương nhiên, so với sự miêu tả của Phạm Trọng Yêm mấy trăm năm trước, chất nước và diện tích của Động Đình Hồ đều khác xa lắc, chọn một biển hiệu mĩ cảnh bên hồ như vầy, Hồ Tây Nhân Gia chỉ là chế tạo một mánh khóe hấp dẫn người ta mà thôi.
Bất quá, ăn cơm trong quán này tịnh không đặc biệt tốn tiền, cách nấu cũng không tệ, thêm nữa còn có thể nhìn thấy cảnh hồ, sinh ý cũng phát đạt.
Triệu Thụy cùng Vân Phương Vân Liên ba người một đường, lúc đến Hồ Tây Nhân Gia, chỗ ngồi bên cửa sổ đã sớm không còn.
Do Vân Liên thập phần hứng thú đối với TV màn hình tinh thể lỏng to lớn ở tầng , bèn chọn chỗ ngồi gần màn hình.
Vân Liên do rất ít ăn cơm ở ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, đầy vẻ mới lạ, mông như ngồi trên bông vụ, thân hình xoay qua văn lại, đánh giá khắp nơi.
Cầm thực đơn chọn xong, ba người bèn vừa uống nước trà miễn phí của quán cơm, vừa nhìn màn hình TV chờ cơm mang ra.
Đột nhiên, điện thoại của Triệu Thụy kêu lên, lấy ra xem, là Tôn Tiểu Lan gọi.
Triệu Thụy tới Đông Hồ khoảng thời gian dài như vậy, mới đầu còn giữ liên lạc với Tôn Tiểu Lan, chỉ là đoạn thời gian gần đây sự tình phát sinh đặc biệt nhiều, chuyện này tiếp chuyện kia, làm liên hệ giữa Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan, dần dần có hơi ít đi.
Triệu Thụy đi ra ngoài, bấm nút nghe, sau đó cười nói: “Chị Tiểu Lan, đã lâu không có điện thoại của chị rồi, thật rất muốn nghe tiếng của chị đó!”
“Tiểu Thụy đáng chết, ngươi còn nhớ tỉ tỉ ta ư? Sợ đã sớm quên sạch ta rồi.” Tôn Tiểu Lan ở đầu dây bên kia, ngữ khí rất u oán.
“Sao chứ? Em làm sao dám quên Tiểu Lan tỉ chứ, chỉ là hiện tại có chút bận rộn thôi.” Triệu Thụy vội vàng cười giải thích.
“Bận đến thời gian gọi điện thoại cũng không có sao?”
Triệu Thụy cười khổ, đoạn thời gian này thần kinh luôn căng thẳng, làm gì còn nhớ đến chuyện khác.
Tôn Tiểu Lan nghe hắn không trả lời, không muốn chuyện tẻ nhạt, bèn hỏi tiếp: “Ngươi hiện tại làm gì vậy?”
“Hiện tại đang ở quán cơm, cùng đồng sự ăn cơm.”
“Đồng sự? Nữ đồng sự hả?” Tôn Tiểu Lan trực giác rất nhạy bén.
“Ừm, đúng đó.” Triệu Thụy vụng về đáp một câu.
“Hơn nữa còn là một nữ đồng sự rất xinh đẹp hả?” Tôn Tiểu Lan trong điện thoại cười hỏi, cố ý nhấn mạnh hai chữ xinh đẹp.
Trong đầu Triệu Thụy đột nhiên nổi lên hình ảnh Tôn Tiểu Lan đang nói điện thoại, mắt sáng biến thành vầng trăng cong cong, quang mang nguy hiểm chớp động ở trong.
Hắn không khỏi cười một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Đúng rồi, Tiểu Lan tỉ, chị chừng nào mới có thời gian rảnh, tới Đông Hồ đi dạo? Phong cảnh nơi này rất không tệ nha!”
Tiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên thập phần bất mãn với việc hắn chuyển đề tài, nhưng rốt cuộc cũng bỏ qua cho hắn, dịu dàng nói: “Chờ ta báo cáo công tác ở đây đã, ta sẽ đến Đông Hồ gặp ngươi.
Tiểu Thụy, hoan nghênh ta chứ?”
“Đương nhiên hoan nghênh.
Chị nói thời gian cho em, em sẽ nhờ người khua chiêng đánh trống tới bến xe xếp hàng hoan nghênh chị.” Triệu Thụy cười hì hì nói.
“Tiểu Thụy đáng chết.
Là ngươi mồm mép láu lỉnh.” Tôn Tiểu Lan trong điện thoại cười như cành hoa rung loạn, trong lòng vừa dâng lên một chút ghen tuông, cũng đã tan thành mây khói.
“Thiên địa lương tâm, em cũng theo Tiểu Lan tỉ chị mà cười cợt, ở trước mặt người khác, em đúng là trang nghiêm đạo mạo đó.” Triệu Thụy vội vàng kêu oan cho mình.
“Có quỷ mới tin!” Tôn Tiểu Lan vui vẻ phun một câu, miệng nói không tin, nhưng ngữ khí lại thập phần tin tưởng.
‘Tốt rồi, ngươi cùng đồng sự ăn cơm, nói chuyện không tiện, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ngươi chính mình phải chú ý thân thể.
Ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải học cách chăm sóc cho mình, biết chưa?” Tôn Tiểu Lan trước khi cúp điện thoại, cũng không nhịn được dặn dò hai câu.
Triệu Thụy đương nhiên là cung thân thụ giáo, liên tục đáp ứng.
Đang muốn ngắt điện thoại, Vân Phương ngồi cách đó không xa, đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô.
Trong quán ăn người nhiều ồn ào, mà tiếng kinh hô của Vân Phương, ở trong quán ăn, vẫn tỏ ra đặc biệt chói tai, giống như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ vậy.
Triệu Thụy trong lòng phát hoảng, vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Vân Phương đang ngơ ngẩn nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Triệu Thụy có chút kì quái nhìn vào TV, phát hiện TV vừa mới chuyển tới nguy cơ tài chính của Mĩ, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc phát cái gì, lại khiến cho Vân Phương cảm thấy kinh sợ như vậy.