Thần Ma Chi Mộ

chương 266: chiến lợi phẩm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả hang động to lớn chớp mắt chìm vào yên lặng tuyệt đối, cơ hồ cả nghe được cả tiếng kim rơi trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, chấn kinh nhìn Triệu Thụy, mặt đầy thần sắc không thể tin nổi.

Giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo chết rồi!

Giáo chủ đại tà giáo cơ hồ giống như yêu quái, lại dễ dàng bị người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này dùng ma đao chém chết!

Chuyện này bảo người ta làm sao mà tin nổi!

Phải biết, mới vừa rồi hằng trăm cảnh sát vũ trang đầy đủ còn bị tà pháp của giáo chủ bức đến không còn đường chạy, xém chút nữa toàn quân bị diệt!

Thế nhưng, chỉ ngắn ngủi vài phút sau, tình hình lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Giáo chủ tà giáo cường hoành tuyệt luân lại bị người mang mặt nạ bạc này dễ dàng chém chết!

Đến giáo chủ còn thua dưới tay người mang mặt nạ bạc này, thế thì thực lực của người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc cường hoành đến mức nào!

Mọi người đếu không dám suy đoán, cũng không có cách nào suy đoán.

Bọn họ chỉ hướng ánh mắt tôn kính pha lẫn sợ hãi về phía Triệu Thụy, chờ hành động tiếp theo của hắn.

Quả tim mọi người đều không tự chủ nhảy rộn lên, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Người mang mặt nạ thần bí và cường đại này, một động tác, một câu nói, đều quyết định số phận của họ, quyết định bọn họ được sống hay phải chết!

Triệu Thụy lơ lửng trên không trung, ánh mắt lạnh băng quét qua quét lại phía dưới, đột nhiên vẫy tay một cái.

Thị Huyết ma đao xoay vòng bay ra, nặng nề đập lên cánh cửa đá đen nặng đến vạn tấn ấy.

Một tiếng động to lớn vang lên, cánh cửa đá dày nặng vô cùng ấy, giống như tờ giấy, bị phá nát thành mảnh vụn, những tảng đá lớn bị đánh bay lung tung.

Hàng trăm cảnh sát lúc này xác định rằng mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, không nhịn được vui mừng muốn điên, kích động phát ra tiếng hoan hô rung trời, vội vội vàng vàng lao ra khỏi động

Trải qua khoảnh khắc kinh hiểm vô cùng vừa rồi, bọn họ cũng không muốn ở lại trong hang động này nửa giây nào nữa.

Những đệ tử còn lại của Linh Nguyên chân tiên giáo thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Bọn họ sắc mặt tái mét, thất hồn lạc phách, không cách nào tiếp thụ nổi sự thật là giáo chủ đã bị đánh chết.

Làm tín đồ trung thành nhất của tiên giáo, trong suy nghĩ của bọn họ, giáo chủ là một tồn tại như thiên thần, ở trong trời đất, chỉ có giáo chủ là chân tiên duy nhất, trên trời dưới đất, không đâu địch nổi.

Thế nhưng lúc này, tòa thần tượng trong lòng họ, lại giống như nặn bằng đất sét, vỡ ra từng mảnh, ầm ầm sụp đổ.

Điều này khiến bọn họ nhất thời hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.

Hiện tại, trong mắt bọn họ, người mang mặt nạ bạc đã đánh bại giáo chủ giống như ác ma địa ngục lên lại nhân gian.

Triệu Thụy liếc những giáo đồ tà giáo này một cái, sau đó xoay người, bay qua phía tế đài.

Đó đã là hang ổ của giáo chủ, nói không chừng bên trong còn có đồ tốt, đi qua thu làm chiến lợi phẩm cũng không hại gì.

Bọn giáo đồ tà giáo ấy lại cho rằng Triệu Thụy nhổ cỏ tận gốc, mỗi tên mặt như màu đất, đến ý nghĩ chạy trốn cũng không khơi dậy nổi.

Bởi vì bọn họ biết, người mang mặt nạ bạc này thực lực khủng bố như vậy, bất luận chạy kiểu gì cũng không thoát nổi.

Triệu Thụy bay tới gần tế đài, thấy những giáo đồ tà giáo này vẫn đứng đần ra nguyễn chỗ cũ, không khỏi có chút kì quái.

Hắn vung tay một cái, một luồng sức mạnh tuôn ra, cuốn những giáo đồ này lên, trực tiếp quẳng ra bên ngoài.

Bọn này tuy làm không ít việc thương thiên hại lý, nhưng tự có cảnh sát xử lý, hắn chẳng buồn nhúng tay vào.

Bay đến phía trên tế đài, Triệu Thụy từ từ đáp xuống trước thạch điện rồi bước vào.

Tòa thạch điện này tịnh không quá lớn, với thân thể to lớn đó của giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo, ở bên trong cũng vừa vặn thích hợp.

Triệu Thụy tùy ý đánh giá xung quanh một lần, phát hiện trên mặt sàn của thạch điện điêu khắc rất nhiều chú văn cổ quái, chú văn có màu đỏ sậm, giống như máu khô lại vậy.

Những chú văn này sắp xếp theo một loại phương thức kì dị, tập trung ở trung tâm thạch điện.

Trung tâm thạch điện có một cái rãnh lõm vào, trong cái rãnh đó đặt một cái hộp vuông màu đen to cỡ trái bóng đá.

Cái hộp vuông tán phát ánh kim màu đen, cũng không biết chế từ kim loại gì, toát ra một cổ tà khí, bên ngoài lại điêu khắc một ít bùa màu vàng kim nhạt, tinh xảo và yêu dị phi thường.

Triệu Thụy đột nhiên nhớ lại, Ngô Xuân Ba hình như có nói, sở dĩ giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo đặc biệt hứng thú với Thiên Bảo Linh Đồng, tựa hồ có liên quan đến một cái hộp ma.

Cái hộp ma mà Ngô Xuân Ba nói đó, đại khái là chỉ cái hộp này đây.

Triệu Thụy có chút hiếu kì nhặt cái hộp kim loại màu đen ấy lên, cầm trong tay cẩn thận xem xét.

Bất quá, tra xét nửa ngày, cũng không nhìn ra lai lịch của cái hộp này, càng không biết phải làm sao mới mở được cái hộp này, chỉ có thể cảm giác được theo bản năng rằng trong cái hộp này có lẽ có giấu ma vật cường đại nào đó.

Triệu Thụy không khỏi cau cau mày, cái hộp này có lẽ quả thật cần Thiên Bảo Linh Đồng làm tế phẩm mới mở ra được.

Bất quá, loại chuyện tàn nhẫn máu me này hắn thế nào cũng không làm.

Triệu Thụy bèn quẳng cái hộp ma vào trong Càn Khôn giới chỉ, quyết định từ từ tìm cách khác mở nó ra, dù sao hắn cũng có thời gian, không cần phải gấp.

Giáo chủ Linh Nguyên chân tiên giáo này rõ ràng là một tên quỷ nghèo, trừ cái hộp ma ra cũng không còn cái gì khác có thể lọt vào mắt Triệu Thụy.

Triệu Thụy không muốn lãng phí thời gian trong thạch điện nữa, mũi chân nhấn lên mặt đất một cái, cả người bay lên, hướng ra ngoài động, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Hắn bay về Đông Hồ rất nhanh, trở về phòng trọ.

Cất Minh Linh mặt nạ, Triệu Thụy nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã hơn ba giờ sáng, nhớ lại ngày mai còn phải lên lớp, Triệu Thụy vội vàng vào phòng rửa mặt, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Mở máy nước nóng, tia nước từ vòi sen phun ra, rửa sạch bụi đất trên người, Triệu Thụy nhắm mắt lại, hưởng thụ làn nước dội qua, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, làm cái gương bị phủ một tầng hơi nước.

Triệu Thụy tắm xong rồi mới đưa tay chà chà cái gương, cẩn thận nhìn bóng mình trong gương.

Thay đổi trong hơn một năm nay thật quá lớn.

Khuôn mặt ngay ngắn, nước da màu đồng, thân hình rắn chắc, so với bộ dạng ốm yếu trước kia, đúng là giống như hai người khác nhau.

Triệu Thụy xoay người, xem xét cái lưng, một hình xăm tròn khắc sâu vào giữa lưng hắn.

Đây là dấu hiệu tiến vào Tiên Ma lăng viên, cũng là ấn kí tiếp nhận truyền thừa của viễn cổ đại yêu Bát Hoang Man Long.

Chính vì có ấn kí như vầy, quỹ đạo sinh mệnh của hắn mới không giống với mọi người.

Tắm rửa xong, Triệu Thụy lau khô người rồi đi ngủ ngay.

Sáng hôm sau, như thường lệ, hắn cùng Vân Phương đến Thất Trung dạy học.

Hai người ra khỏi khu chung cư, lúc đến trạm xe buýt đón xe, Vân Phương dường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, Triệu lão sư, đêm qua tôi đến nhà tìm anh, nhưng anh dường như không có nhà hả!”

“Ồ! Thật sao?” Triệu Thụy hơi ngẩn ra, liền tùy tiện tìm một cái cớ “Lúc đó tôi đi dạo, đúng rồi, Vân lão sư, cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì lớn, là bóng đèn trong nhà tôi đột nhiên hư, vốn định tìm anh nhờ thay giùm, sau đó thấy anh không có nhà, tôi đã tự mình giải quyết rồi.

” Vân Phương có chút xấu hổ cười cười.

“Lúc đó cô nên gọi điện cho tôi, tôi đảm bảo hễ gọi là tới.

” Triệu Thụy đùa.

“Thật sao?” Vân Phương sóng mắt lưu động, liếc Triệu Thụy nửa cười nửa không, dường như cảm thấy câu này có chút thâm ý.

Đúng lúc này xe buýt đến, hai người ngừng nói chuyện, chen lên xe, theo xe đến trường.

Đến văn phòng giáo viên khối mười, trong văn phòng chỉ có một mình Lý lão sư, lúc này đang ngồi ở ghế mình nhàn nhã xem báo, những lão sư khác còn chưa đến.

Thấy hai người tiến vào, Lý lão sư gật đầu với hai người, coi như chào hỏi.

“Lý lão sư, mỗi ngày điểm tâm một tờ báo, đã thành thói quen của anh rồi à!” Vân Phương mỉm cười đáp.

“Đây là quan tâm thời sự mà.

Đúng rồi, Vân lão sư, trên này có một tin, cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

” Lý lão sư cười với Vân Phương, sau đó đọc bài báo lên: “Đêm qua cảnh sát An huyện phá hủy một tổ chức tà giáo ẩn tàng nhiều năm, thế lực to lớn, bắn chết thủ lĩnh tổ chức tà giáo, đồng thời bắt giữ bốn năm chục giáo đồ tà giáo…”

Vân Phương lúc này đã đi đến bàn làm việc của mình, lấy khăn lau bàn, nghe đến đây, bèn lạnh nhạt cắt ngang: “Tin tức như vậy liên quan gì đến tôi.

Không lẽ anh cho rằng tôi tham gia vào cái tà giáo gì đó sao.

“Chẳng phải tôi còn chưa đọc xong sao, câu sau của tin này mới là quan trọng.

” Lý lão sư cười ha ha nói một câu, sau đó đọc tiếp “Được biết, tổng bộ tà giáo này và những vụ án mất tích trẻ con liên tục xảy ra ở Đông Hồ dạo gần đây có quan hệ mật thiết.

Vân Phương vốn đang lau bàn, nghe được câu này, liền ngừng lại, quay đầu hỏi gấp: “Thật sao? Trên báo quả thật nói vậy sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio