Triệu Thụy ôm Vân Phương và Vân Liên, thi triển Thuấn gian di động, chạy trốn theo kiểu nhảy cóc trong khắp đường lớn ngõ nhỏ của thành phố.
Gió lạnh buốt xương đập thẳng vào mặt khiến hai gò má lạnh phát đỏ lên.
Triệu Thụy không thèm để ý đến chuyện đó, bởi vì ba vị lão tổ tông của Thi gia đang đuổi riết phía sau, thỉnh thoảng còn bắn những lôi cầu với uy thế sấm sét từ trong tay ba người ra, rít gào bay sát qua thân hắn.
Triệu Thụy tăng tốc độ lên nhanh nhất, lợi dụng sự thông thuộc địa hình của mình và ưu thế linh xảo mẫn tiệp, tránh hết lần này đến lần khác những công kích trí mạng đó.
Hắn không dám bay lên cao, bởi mục tiêu kiểu đó quá lộ liễu, chẳng những dễ dàng bị phát hiện, mà còn dễ dàng bị chận lại.
Mà một khi bị chận lại, muốn thoát thân lần nữa càng khó khăn hơn.
Ba lão già họ Thi đều là Xuất Khiếu kì tu chân cường giả, thực lực cao hơn hắn cả một tầng!
Trong tu chân giới, khoảng cách một tầng cũng như khoảng cách giữa trời với đất.
“Vù”
Lại một lôi cầu gào rít bay tới phía sau.
Triệu Thụy vội vàng hạ thấp thân hình xuống mười mấy mét, lôi cầu đó mang sét màu tím, đập lên một tòa cao ốc đã xây được hai mươi mấy tầng.
“Ầm!”
Sét tím bỗng chớp dậy, liền đó là tiếng nổ vang lên.
Tòa cao ốc còn đang xây, dưới uy lực to lớn của tử điện lôi cầu đập mạnh vào, cơ hồ trong chớp mắt bị phá hủy triệt để!
Cả tòa cao ốc ầm ầm sụp đổ, bê tông cốt thép và gạch đá vụn cơ hồ tan nát như tuyết lở, sụp xuống thành một đống tan hoang.
Công nhân xây dựng ngủ trong một cái lều cách đó không xa, bị tiếng nổ to đánh thức, cơ hồ không tin nổi vào mắt mình!
Tòa cao ốc xây dựng hơn hai năm, mắt thấy đã gần xong, bây giờ lại biến thành một đống xà bần!
“Đây… đây là chuyện gì vậy?”
“Hồi ban ngày còn tốt mà? Sao giờ biến thành thế này rồi?”
“Không phải ban ngày, mới hồi nãy tao đi vệ sinh, tòa nhà này còn tốt mà! Sao mới nằm trên giường mấy phút lại đột nhiên sập?”
“Nổ! Vừa rồi hình như tao nghe tiếng nổ!”
“Có phải có người ném chất nổ không?”
“Muốn nổ sập tòa cao ốc bự cỡ này, phải cần bao nhiêu thuốc nổ đây!”
“Ai liệng thuốc nổ vậy? Sao phải phá sập tòa cao ốc?”
Trong khi đám công nhân còn đang bàn luận lao nhao, Triệu Thụy mang Vân Phương và Vân Liên đã bay xẹt qua trên đầu họ như hỏa tiễn.
Tiếp đó, Thi gia tam lão cũng đuổi theo bén gót, nhanh chóng bay qua.
Mọi người không khỏi há to miệng, trợn tròn mắt, ngước nhìn lên trời, nhìn về hướng ba người biến mất, cả nửa ngày cũng chưa tỉnh táo lại.
“Tao không nhìn nhầm đâu! Vừa rồi… vừa rồi giống như có người bay qua trên trời ấy!” Qua một lúc, mới có người mặt đầy kinh dị, lắp ba lắp bắp tự nói một mình.
“Tao cũng có thấy!”
“Đúng! Tao cũng có thấy!”
Những người khác lao nhao phụ họa.
“Có thể bay trên không… bọn họ… là thần tiên sao? Tòa cao ốc đó là bọn họ phá sập hả?”
Đám công nhân không cách gì trả lời, chỉ đành lắc lắc đầu đầy vẻ bất khả tư nghị trên mặt, rồi bàn luận sôi nổi, suy đoán lung tung.
Triệu Thụy tốc độ cực nhanh, bay lướt qua chỗ trống trên mặt đất, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Vân Phương tuy xuất sinh trong cổ võ thế gia, lại có quan hệ mật thiết với tu chân gia tộc, nhưng trước giờ chưa từng lên trên không trung cao đến thế này, hơn nữa còn cấp tốc bay trong không trung!
Cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, dường như chỉ có thân nhiệt của Triệu Thụy mới làm nỗi sợ hãi giảm bớt một chút.
Vân Liên tuổi còn nhỏ, chẳng những không thấy sợ hãi, trái lại còn cảm thấy hết sức kích thích, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng thét hưng phấn.
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, cảm thấy Vân Liên quả thật không biết sợ là gì, đến lúc này mà vẫn còn tinh thần tốt như vậy, hắn bây giờ đúng là nửa phần hưng phấn cũng không dấy lên nổi, phía sau ba cái đuôi không cắt được, hoàn cảnh của hắn thập phần nguy hiểm.
Triệu Thụy vừa bay với tốc độ cao nhất, vừa trải rộng cảm giác ra, thăm dò tình hình bốn bên, chọn lấy con đường chạy trốn thích hợp nhất.
Phía trước là một con hẻm nhỏ tối tăm sâu hun hút, ngoài con hẻm là một con đường không rộng lắm, hai bên đường lô nhô những tòa nhà không cao lắm trông có vẻ cũ.
Một chiếc xe cảnh sát dừng trên đường, hai cảnh sát hút thuốc bên cạnh xe, trừ chỗ này ra, xung quanh không còn người nào khác nữa.
Trong lòng Triệu Thụy bỗng lóe lên một kế hoạch, có lẽ hắn không chỉ có thể thoát khỏi ba vị lão tổ tông của Thi gia này, thậm chí hắn còn có thể lén đánh ba lão già đáng chết này một cú.
Hắn đột nhiên hạ thấp độ cao, ngoặc hẳn độ, bổ nhào xuống, xông vào con hẻm nhỏ rồi biến mất trong bóng đêm.
Ba lão họ Thi cũng nối tiếp xong vào con hẻm, chờ đến khi bọn họ xông ra khỏi con hẻm, Triệu Thụy đã chẳng thấy tung tích đâu nữa.
“Lại để xú tiểu tử Triệu Thụy đó chạy mất rồi!” Thi Cương nhảy dựng lên, gào lớn phát tiết nỗi phiền muộn và phẫn nộ trong lòng “Tiểu tử đó đúng là trơn như cá chạch, đuổi kiểu gì cũng không được!”
“Kêu la ở đây thì được gì? Không bằng tốn chút thời gian, tìm kiếm cẩn thận, bọn chúng hẳn không chạy xa.” Thi Trí hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ Thi Cương một hồi, nhưng tiếp đó chính lão cũng không nhịn được đùng đùng chửi lớn một câu: “Tiểu tử Triệu Thụy đó, đúng là còn muốn giảo hoạt hơn hồ ly nữa!”
“Ta bay lên không tìm kĩ một lần, tìm thấy sẽ thông báo cho các ngươi!” Thi Thận nói một câu rồi bay lên cao trên không.
Thi Trí và Thi Cương, mỗi người đi theo một bên đường, chậm chạp tìm kiếm về phía trước.
“Này! Các người làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm tìm gì thế?” Một cảnh sát đang đứng hút thuốc cạnh xe, thấy Thi gia tam lão nhìn đông ngó tây, tựa hồ có chút lén lút, liền bước tới lớn giọng hỏi.
Do chưa tìm thấy tung tích Triệu Thụy, trong lòng Thi Trí đang mười phần bực bội, không có chỗ phát tiết.
Bây giờ nghe viên cảnh sát ấy ngữ khí bất thiện, liền chụp lấy làm chỗ phát tiết, cười lạnh nói: “Liên quan cái rắm gì tới ngươi! Cút qua một bên!”
Viên cảnh sát đó sao có thể ngờ lão già này lại ngang ngược như vậy, không khỏi biến sắc mặt, đang chuẩn bị nổi giận.
Chính vào lúc này, cánh tay Thi Trí tùy ý vung một cái, viên cảnh sát đó liền giống như bị đạn pháo bắn trúng, bay lên như đằng vân giá vụ rồi nặng nề rơi xuống đất, bốc lên một đám bụi, chẳng động đậy chút nào, cũng không biết sống hay chết.
Viên cảnh sát còn lại bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nấp sau xe, chuẩn bị rút súng.
Thi Trí khinh thường hừ một tiếng, búng ngón tay một cái, một tia sét tím bắn ra, rơi lên chiếc xe cảnh sát.
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe cảnh sát ấy bay lên lưng trời, rồi biến thành một quả cầu lửa bốc cháy phừng phừng, linh kiện nổ văng rơi khắp nơi.
Viên cảnh sát đó sợ hãi kêu lên một tiếng kì quái, sắc mặt trắng bệch, một mông ngồi trên đất, đần độn nhìn ba lão già khủng bố, không cách nào tưởng tượng ra, trong thân thể nhìn già chát như vậy, lại có sức mạnh đáng sợ như thế!
“Được rồi! Lão nhị! Ngươi trút giận lên mấy phàm nhân này thì ích gì?” Thi Thận có chút nhìn không vừa mắt, từ trên không truyền âm xuống, trách nhẹ một câu.
“Đúng!” Thi Cương nhếch mép cười phụ họa “Ta đấu phép với tên xú tiểu tử Triệu Thụy đó xém chút mất cả mạng, trong lòng cũng không thoải mái gì.
Nhưng trút giận lên người phàm lại không cần thiết.”
Thi Trí đang muốn cho viên cảnh sát đó một luồng sét nữa, bây giờ nghe hai người còn lại nói vậy, bèn bỏ ý định đó, chỉ tùy thời ném ra một tia sét nhỏ, khiến viên cảnh sát đang hoảng sợ muốn chết đó bị giật hôn mê luôn.
Thi gia tam lão, trên không dưới đất, chầm chậm tìm kiếm theo hình lập thể, không bỏ qua một xó xỉnh nào.
Vị trí của con đường này khá hoang vu, nhà cửa xung quanh cũng không nhiều lắm, bốn phía tỏ ra im lặng phi thường.
Trừ chiếc xe cảnh sát bốc cháy và gió đêm lạnh băng ra, cũng chỉ có tiếng bước chân bọn họ vang vọng trên đường.
Tri Trí hai mắt như điện, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối.
Lão theo bản năng cảm giác được, Triệu Thụy hẳn đang giấu mình ở gần đó, thế nhưng vị trí cụ thể lại không cách nào tìm ra.
Bởi vì, Triệu Thụy đúng là rất giỏi ẩn giấu khí tức của mình, khiến lão không cách nào cảm giác được.
Không biết tại sao, trong lòng Thi Trí mơ hồ cảm thấy có chút bất an, dường như đang có nguy hiểm ẩn nấp đâu đó xung quanh.
Nhưng rốt cuộc là nguy hiểm gì, lão lại không cách nào chắc chắn.
Đang tìm kiếm như vậy, khi lão đi ngang qua một tòa nhà ba tầng cũ kĩ màu trắng, một tiếng nổ vang lên bên tai lão.
Vách tường của tòa nhà đột nhiên nổ ra một lỗ hổng to, gạch đá khói bụi mù mịt trong một khoảng mấy mét, khiến người ta không cách nào mở mắt ra.
Liền đó, ánh sáng chói mắt màu đỏ tươi rực rỡ, mang theo uy thế cuồng mãnh từ trong lỗ hổng đó lao ra, đâm thẳng vào Thi Trí.
Thi Trí giật nảy mình, trở tay không kịp, vạn vạn lần không ngờ Triệu Thụy mới vừa chạy trốn khắp nơi, lại có gan lớn kiểu này, dám liều mạng mà mai phục ở đây như vậy!
Lão vừa sợ vừa giận điên cuồng gào lên một tiếng, vội vàng lấy tử điện phi kiếm vung ngang trước người, hy vọng có thể chặn được một lần.
“Keng”
Thị Huyết ma đao của Triệu Thụy đập lên thân tử điện phi kiếm với uy thế sấm sét.
Tử điện phi kiếm đó liền phát ra một tiếng phá không thê lương, nhanh chóng bay ra, xẹt một tiếng, cắm vào vách tường một tòa nhà gần đó, chỉ thấy chuôi kiếm.
Thi Trí thấy phòng ngự của mình bị phá dễ dàng như vậy không khỏi kinh hãi thất sắc, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Lão vội dùng toàn lực bay lui về phía sau, hy vọng có thể kéo giãn cự ly với Triệu Thụy, trì hoãn thời gian để Thi Cương ở phía đối diện tới cứu viện kịp.
Bất quá, dự tính của lão hoàn toàn vô hiệu.
Triệu Thụy khống chế Thị Huyết ma đao, xé rách màn đêm đen đặc, giống như huyết nguyệt rơi xuống đất, nặng nề chém lên người lão.
Thi Trí phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị lực đạo to lớn đánh bay đi, một vết đao sâu hoắm từ vai trái kéo dài xiên xiên xuống hông phải.
Miệng vết thương rách da toác thịt, máu tươi không ngừng trào ra.
Thật ra, nếu không phải có tử điện phi kiếm ngăn cản giùm lão một lần, bây giờ lão đã bị chẻ thành hai nửa rồi.
“Đây là báo đáp cho chuyện các ngươi hủy ước!”
Triệu Thụy đánh trúng một cú, cũng không lưu lại lâu, cười lạnh một tiếng, mang Vân Phương và Vân Liên mỗi bên một người, chớp một cái đã rời đi.
“Lão nhị! Lão nhị! Ngươi sao rồi?”
Thi Cương thấy Thi Trí bị Triệu Thụy một đao chém bay, sắc mặt không khỏi đại biến.
vôi vàng phi thân từ bên kia đường qua, ôm lấy Thi Trí, lớn giọng hỏi.
Thi Thận đang tìm kiếm Triệu Thụy trên không cũng vội vàng đáp xuống, vội vã hỏi thăm: “Lão nhị, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”
Thi Trí nuốt máu tươi ở cổ họng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta… rất tốt… các ngươi đừng lo cho ta, mau đuổi theo tên khốn Triệu Thụy đi! Tuyệt đối… tuyệt đối không thể cho hắn chạy thoát!”
Còn chưa nói hết, ngụm máu ráng áp chế đó đã không còn nén được nữa, liền phun ra khỏi miệng, văng lên đầy người Thi Cương.
Thi Thận và Thi Cương nhìn nhau một cái, cảm thấy một đao này của Triệu Thụy làm Thi Trí bị thương không nhẹ.
Với thân phận cao quý của họ ở tu chân giới, ba người liên thủ đối phó với một hậu bối, sau cùng lại bị làm cho thảm hại thế này, đúng là quá bất ngờ!
Nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối là mặt mũi mất sạch, ở tu chân giới, chỉ sợ cũng không còn cách nào ngẩng đầu lên nữa.
“Tên xú tiểu tử âm hiểm giảo hoạt ấy!” Thi Cương không nhịn được chửi lớn một câu.
Thi Thận cũng xanh xám mặt mày, không nói một lời.
Hai người trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng cũng không có cách nào.
Bởi vì lúc này Triệu Thụy đã mang mẹ con Vân Phương biến mất chẳng còn tung tích.