Thần Ma Chi Mộ

chương 302: lời khẩn cầu của tôn tiểu lan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cứ như vậy qua một tuần.

Tối hôm nay, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan từ phòng mạch về nhà, vừa ăn tối vừa xem TV.

Khi kịch truyền hình kết thúc, trên truyền hình chen vào một cái thông báo tuyển dụng: Thương Hải đệ nhất bệnh viện công khai tuyển một số nhân viên y tế.

Triệu Thụy không hề để ý đến chuyện này.

Thế nhưng, Tôn Tiểu Lan lại có hứng thú.

Thương Hải đệ nhất bệnh viện là bệnh viện có quy mô lớn nhất, thiết bị đầy đủ nhất, trình độ trị liệu cao nhất, đứng đầu trong những bệnh viện ở Thương Hải.

Đến những quan viên chính phủ cao cấp ở Thương Hải, nếu như có bệnh tật gì, điều đầu tiên là đến bệnh viện này điều trị.

Do bệnh viện có tên tuổi, hơn nữa trình độ của các bác sĩ cũng phi thường cao, bệnh nhân mộ danh mà tới xếp thành hàng dài.

Nếu muốn được chuyên gia khám bệnh, ắt phải dậy thật sớm xếp hàng lấy số, đến trễ một chút là không tranh được.

Kết quả dẫn đến bọn cò ra đời.

Một số hiệu của chuyên gia, có thể sao đến mấy trăm tờ.

Tôn Tiểu Lan cảm thấy, tiến vào Thương Hải đệ nhất bệnh viện, tiến hành giao lưu học tập với những bác sĩ trong đó, có lẽ là một cách để nâng cao trình độ y thuật của cô.

Chí ít, so với cô tự mình mày mò như hiện tại thì tốt hơn một chút.

“Tiểu Thụy, ngươi nói ta nộp đơn vào Thương Hải đệ nhất bệnh viện thì thế nào?” Tôn Tiểu Lan ngừng đũa, đột nhiên hỏi một câu.

Triệu Thụy vốn đang cúi đầu cặm cụi ăn, nghe tin tức này, chỉ “há” một tiếng.

Bất quá, hắn rất nhanh đã có phản ứng, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tôn Tiểu Lan, hỏi: “Ồ? Chị đi đệ nhất bệnh viện phỏng vấn? Vì sao? Chị bỏ mặc chuyện phòng mạch sao? Lúc đầu, mở phòng mạch không phải là đề nghị của chị sao?”

“Ta không phải không muốn quản chuyện phòng mạch, nhưng đoạn thời gian này, ta cảm thấy y thuật của ta tương đối nông cạn, những việc có thể làm hết sức có hạn.

Ngoài ra, nếu như ta lúc nào cũng ở trong cái phòng mạch nhỏ, không học được gì, y thuật tăng tiến rất chậm.

Tiểu Thụy, tuy bản sự của ngươi rất lợi hại, nhưng thứ đó của ngươi, ta không học được a! Cho nên, ta đến bệnh viện làm việc, học hỏi vài thứ, tiến hành đề cao chính mình một chút.”

“Tiểu Lan tỷ.” Triệu Thụy sờ sờ trán, rên rỉ một tiếng “Cái phòng mạch này là do chị kiên trì muốn mở, bây giờ chị đột nhiên thay đổi chủ ý, buông tay không quản nữa, thế phòng mạch phải làm sao? Chẳng lẽ đóng cửa?”

“Thế thì sao? Phòng mạch Lan Thụy không phải còn có ngươi sao?” Tôn Tiểu Lan nũng nịu chớp mắt, đến sau lưng Triệu Thụy, nịnh nọt xoa bóp vai hắn “Tiểu Thụy, từ nay về sau phải làm khó ngươi rồi!”

Triệu Thụy cười khổ nói: “Tiểu Lan tỷ, em còn rất nhiều chuyện phải làm đấy! Không có nhiều thời gian thế đâu!”

“Vậy thì ngươi mỗi ngày kiếm ra một ít thời gian đi mà.

Được không?”

Tôn Tiểu Lan cúi người, đưa cái mỏ kiều diễm đến gần tai Triệu Thụy, mềm giọng cầu khẩn.

Khí tức ôn nhuyễn nhẹ nhàng thổi vào dái tai Triệu Thụy, khiến phòng ngự của Triệu Thụy chớp mắt sụp đổ tan tành, khiến hắn không có cách nào không đáp ứng.

“Được rồi.

Được rồi.

Tiểu Lan tỷ đã mở miệng cầu xin một lần, em sao có thể cự tuyệt?” Triệu Thụy hưởng thụ thật tốt cảm giác hương diễm này, sau đó đáp ứng.

Đương nhiên, sở dĩ hắn đáp ứng, còn có một nguyên nhân khác.

Hắn cũng từng nghe đại danh của Thương Hải đệ nhất bệnh viện, biết muốn tiến vào bệnh viện đó khó khăn phi thường, cạnh tranh hết sức kịch liệt.

Cho dù có tái thực, nếu không có quan hệ vượt trội, muốn tiến vào cũng hết sức không dễ.

Cho nên, dù Tôn Tiểu Lan đi dự tuyển, cũng không nhất định sẽ được tuyển, không bằng bây giờ cứ làm ra vẻ chiều ý đi.

“Ta biết Tiểu Thụy là tốt nhất mà.” Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy đáp ứng, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, không tiếc lời tán dương Triệu Thụy.

Thậm chí đến chén bát cũng giành rửa trước.

Triệu Thụy âm thầm vì sự nhanh trí của mình mà đắc ý, nếu như vừa rồi không đáp ứng, chỉ sợ chén bát này mình phải rửa rồi.

Triệu Thụy tịnh không lưu ý đến chuyện xin việc của Tôn Tiểu Lan, qua hai ngày không thấy Tôn Tiểu Lan nhắc tới, hắn đã quên béng.

Ai biết, một tuần sau, hắn hoàn thành nhiệm vụ một ngày mười bệnh nhân, đang ngồi trên ghế tu tập Tử Thanh Tiên Y thần điển.

Tôn Tiểu Lan đột nhiên từ ngoài bước vào, thẳng đến bên cạnh hắn.

“Tiểu Thụy, ta phải nói cho ngươi một tin tức.” Tôn Tiểu Lan cười mím chi nói.

“Há? Tin tức gì vậy?” Triệu Thụy cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi một câu.

“Ta đã đi Thương Hải đệ nhất bệnh viện dự tuyển, hơn nữa còn được tuyển.

Ngày mai bắt đầu đi làm.”

“A?” Triệu Thụy nghe tin này, không khỏi hết sức bất ngờ, vội vàng quay đầu lại “Chị nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật.

Ta gạt ngươi làm gì?” Tôn Tiểu Lan rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa nói.

“Cái bệnh viện đó không phải rất khó vào sao? Chị làm sao vào được?” Triệu Thụy rất lấy làm kì quái hỏi.

“Đúng là rất khó, cạnh tranh kịch liệt phi thường, hơn trăm người giành một chỗ! Bất quá, ta vẫn vào được, rất không dễ dàng!” Tôn Tiểu Lan cười “Đoạn thời gian này ở trong phòng mạch không ở không chứ?”

Triệu Thụy không khỏi cười khổ, hắn vốn cho rằng Tôn Tiểu Lan không cách nào vào được bệnh viện đó, không ngờ trời xui đất khiến, cô cuối cùng lại vào được.

“Vậy phòng mạch Lan Thụy này phải làm sao?”

“Lần trước không phải ngươi đã đáp ứng ta, thay thế ta hay sao?” Tôn Tiểu Lan nghiêng đầu, mắt chớp chớp nhìn Triệu Thụy “Không lẽ ngươi muốn nuốt lời?”

“Đương nhiên là không.

Chẳng qua, em tự mình cũng có rất nhiều chuyện để làm, không thể cả ngày ở trong phòng mạch được.

Tiểu Lan tỷ, chị phải biết, em đến Thương Hải không phải là để làm bác sĩ.”

Tôn Tiểu Lan rất thông cảm gật gật đầu: “Đó là đương nhiên.

Thế này đi, Tiểu Thụy.

Để đảm bảo chuyện của ngươi không bị trì hoãn, cố gắng khám cho nhiều bệnh nhân, được chứ?”

Triệu Thụy trầm ngâm một chút, rồi gật gật đầu nói: “Như thế này đi, mỗi ngày em tối đa chỉ khám cho hai mươi bệnh nhân, so với trước kia đã là gấp đôi rồi! Chị thấy thế nào?”

Tôn Tiểu Lan biết đây đã là mức cuối của Triệu Thụy nên cũng không miễn cưỡng, lộ ra nụ cười mê người nói: “Tốt thôi.

Quyết định vậy đi.

Hi hi.

Vẫn là Tiểu Thụy tốt nhất, không khi nào cự tuyệt yêu cầu của ta.”

Triệu Thụy cười đùa: “Em dám cự tuyệt sao? Tiểu Lan tỷ bỏ đi dáng vẻ cao quý, dịu giọng cầu khẩn, nếu em không biết tốt xấu, vậy thì Tiểu Lan tỷ sẽ từ thiên sứ biến thành ác ma.”

“Hay lắm! Tiểu Thụy, ngươi vậy mà dám nói tỷ tỷ là ác ma!” Tôn Tiểu Lan thiên kiều bá mị liếc hắn một cái, duỗi ngọc thủ nhỏ nhắn ra, làm bộ muốn nhéo.

Triệu Thụy kêu lên một tiếng quái dị, nhảy lên khỏi ghế, vội vàng chạy trốn.

Tôn Tiểu Lan phát ra tiếng cười như chuông bạc, đuổi gấp không tha.

Ngày hôm sau, Tôn Tiểu Lan đi Thương Hải đệ nhất bệnh viện, chính thức làm việc.

Do chỗ làm cách thôn Phúc Hưng khá xa, ngồi xe phải hơn một tiếng đồng hồ, nên chẳng bao lâu, cô đã dứt khoát dọn vào khu tập thể của bệnh viện dành cho nhân viên.

Triệu Thụy tịnh không hy vọng Tôn Tiểu Lan dọn vào ở khu tập thể trong bệnh viện.

Thế nhưng, Tôn Tiểu Lan tâm ý đã quyết, hắn cũng không thể quá ngăn cản, đành để mặc cô.

Tôn Tiểu Lan vừa dọn đi, Triệu Thụy cũng không muốn một mình ở lại Phúc Hưng thôn.

Dẫu sao, hoàn cảnh cư trú ở đây tịnh không quá tốt, hắn chuẩn bị đổi một hoàn cảnh cư trú khác.

Bất quá, vị trí phòng mạch tịnh không thay đổi, vẫn ở chỗ cũ.

Một là vì, phòng mạch Lan Thụy đã tạo ra một ít thanh danh ở chỗ này, nếu như thay đổi vị trí, nhất thời bệnh nhân mộ danh mà tới chỉ sợ không tìm ra được.

Thứ hai, phòng mạch Lan Thụy thuộc loại phòng mạch không có bất cứ thủ tục gì, Triệu Thụy cũng chẳng có bằng bác sĩ.

Mở trong một thôn trong thành phố, chỉ cần không có sự cố trị liệu gì quá lớn, bình thường sẽ không ai tới kiểm tra xét hỏi.

Nhưng nếu mở trên đường lớn sầm uất, chỉ sợ hôm nay mở cửa, ngày mai đã có người tới kiểm tra đóng cửa rồi.

Triệu Thụy tốn hai ngày quanh quẩn vùng xung quanh thôn Phúc Hưng, tìm phòng trọ thích hợp.

Phúc Hưng thôn tuy là thôn trong thành phố, nhưng khu vực tương đối phồn hoa, xung quanh khách sạn như rừng, cao ốc đông đúc, từ đã xây hoàn thành cho tới mới khởi công đều có rất nhiều.

Từ thôn Phúc Hưng, đi về phía nam qua một trạm đường, có hai tòa cao ốc đã xây hoàn thành.

Triệu Thụy đi qua xem một lần, cảm thấy tòa nhà kêu là Húc Huy Hoa Đình đó, bất cứ là hoàn cảnh hay thiết bị phối hợp đều không tệ, phân luồng xe và bộ hành, mảng xanh cũng nhiều hơn.

Thế là hắn bèn trả phòng thuê ở Phúc Hưng thôn lại, thuê ở tòa nhà số Húc Huy Hoa Đình một phòng trọ ba người ở.

Sau đó mỗi ngày buổi sáng đi phòng mạch Lan Thụy khám nửa ngày, buổi chiều đi ra ngoài tìm mảnh vỡ của Phong Thần chi thư, buổi tối về nhà tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết và Tử Thanh Tiên Y thần điển, thời gian có vẻ bận rộn, nhưng cuộc sống rất sung túc.

Tôn Tiểu Lan mới vào bệnh viện, công việc tương đối bận, nhưng mỗi khi có rảnh đều trở về với Triệu Thụy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio