Trương bí thư không nhìn ra hình ảnh trong tưởng tượng, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng nghĩ lại, trải qua chuyện này, tiền đồ của Triệu Thụy ở đội cảnh sát khẳng định sẽ đi đứt triệt để, nói không chừng đến công tác cũng không giữ được, tâm tình lại trở nên dễ chịu.
Thạch thư kí vốn phái Trương bí thư tới hỏi tình huống một lần, xem có chỗ nào giúp được cho Triệu Thụy.
Rất hiển nhiên, Trương bí thư không có tính toán kiểu đó.
Đối với hắn mà nói, Triệu Thụy càng bi thảm, hắn càng đỡ tức, càng vui vẻ.
“Không có gì để nói cả.
” Trương bí thư quay sang cục trưởng làm bộ bó tay “Còn như xử lý làm sao, ông cứ xem mà làm.
”
Cục trưởng thấy Trương bí thư không có ý kiến gì, bèn hơi gật gật đầu, nói với Triệu Thụy rất nghiêm túc: “Theo kỷ luật, ngươi tạm thời đình chức, tiếp nhận điều tra.
”
“Biết rồi.
” Triệu Thụy đáp ứng một câu, thanh âm không lạc lõng, cũng không tức giận.
Bởi vì hắn chẳng lưu luyến gì cái nghề cảnh sát này, hắn làm cảnh sát chẳng qua là để tiện cho việc điều tra Phong Thần chi thư hơn thôi.
Trương bí thư nhìn Triệu Thụy, khóe miệng hơi nhếch ra, lộ một nụ cười rất nhạt.
Hắn cuối cùng cũng báo thù được một phát, đá được cái đinh trong mắt hắn ra khỏi đội cảnh sát.
Chỉ cần Triệu Thụy rời khỏi đội cảnh sát, Vương lão hổ khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trương bí thư dường như đã nhìn thấy thảm trạng Triệu Thụy chết không toàn thây dưới sự truy sát của Vương lão hổ.
Nụ cười trên mặt Trương bí thư chớp cái đã qua, khiến người ta khó nhận ra.
Bất quá Triệu Thụy đã thấy hết nụ cười của hắn.
Hắn bỗng nhận ra, trong âm mưu ám hại mình lần này, có lẽ Trương bí thư này cũng tham dự một phần.
Sự thật, Trương bí thư đã không chỉ một lần ngầm ám toán hắn.
Cho dù lần này tham dự vào trong cũng không khiến người ta bất ngờ.
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, trước kia hắn đã muốn chỉnh trị Trương bí thư thật tốt.
Chỉ là lâu nay cứ bận rộn suốt, không tìm ra thời gian.
Bất quá bây giờ Trương bí thư đã tính kế với hắn, vậy hắn cũng phải phản kích lại cho dữ dội.
Trương bí thư vốn còn đang đắc ý, đột nhiên thấy trên mặt Triệu Thụy chớp qua một nụ cười lạnh, trong lòng không biết tại sao bỗng phát lạnh, cao hứng đầy bụng trong sát na đã biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy Triệu Thụy trước mắt đây giống như một con mãnh thú hung ác, chuẩn bị chọn người mà chén!
Hắn vội vàng định thần lại, khu trừ loại cảm giác đó ra khỏi đầu óc, hắn phải là người thắng lợi trên trường đấu tranh này.
Lại nói, qua vài ngày nữa, Triệu Thụy nói không chừng sẽ bỏ xác trong một con hẻm tối tăm nào đó, có gì đáng sợ đâu?
Trong khi Trương bí thư không ngừng an ủi mình, Triệu Thụy đã xoay người rời khỏi phòng.
Trở về văn phòng, trong ánh mắt kì quái của đồng liêu, Triệu Thụy thu thập đồ đạc, trở về nhà mẹ con Tiêu Phương đã không còn ở đó, hắn đã thuê một căn hộ khác trong khu nhà trọ này cho hai mẹ con ở.
Triệu Thụy lấy lon Coca trong tủ lạnh ra, nằm trên sofa, trong lòng có chút tức giận nén lại.
Bất kì ai, bị người nắm lấy chỗ hở, hung hăng đả kích một phát đều sẽ không quá thoải mái.
Triệu Thụy uống Coca, mặt không biểu tình bắt đầu suy nghĩ phải xử lý Trương bí thư ra sao.
Với lực lượng của hắn, muốn tiêu diệt Trương bí thư đúng là dễ như trở bàn tay.
Bất quá, chuyện này không giúp ích gì cho việc tẩy rửa ô danh trên người.
Ngoài ra, làm vậy không khỏi quá tiện nghi cho Trương bí thư, hắn muốn khiến Trương bí thư thân bại danh liệt.
Tốt nhất là nghĩ ra cách lưỡng toàn kì mĩ, đã rửa sạch được ô danh cho mình, còn có thể khiến Trương bí thư hoàn toàn đi đứt.
Suy nghĩ rất lâu, Triệu Thụy quyết định tạm thời không áp dụng bất kì hành động nào, mà tiến hành giám thị Trương bí thư.
Trương bí thư đã đạt thành loại giao dịch nào đó với Vương lão hổ, khẳng định sẽ có liên hệ lại.
Chờ bọn chúng gặp nhau, xem phát sinh chuyện gì, rồi hãy tùy cơ ứng biến.
Triệu Thụy bèn thả Đệ nhị nguyên thần ra, thu nhỏ như con ruồi, theo sát Trương bí thư, mình thì nằm nhà điều khiển từ xa.
Loáng cái hai ngày trôi qua, Trương bí thư không có động tĩnh gì.
Bất quá Đinh Linh vì bị liên lụy, bèn giao vụ Đỗ Bằng Phi cho đội khác xử lý.
Kết quả giao chưa bao lâu, Đỗ Bằng Phi vốn mới vừa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, bỗng tử vong trong bệnh viện.
Triệu Thụy biết đây là Vương lão hổ giết người diệt khẩu.
Hắn bắt đầu theo dõi Trương bí thư sát hơn, hắn cảm thấy Trương bí thư hẳn sẽ liên lạc với Vương lão hổ trong vài ngày tới.
Quả nhiên, ngay tối hôm đó, Trương bí thư đã tiếp được điện thoại của Vương lão hổ, hẹn đi Thiên Luận hội sở.
Thiên Luận hội sở là một đỉnh cấp hội sở do Vương Hổ mở, cực kì xa hoa, hết sức bí mật, trừ phi là hội viên của hội sở, nếu không không thể tiến vào.
Phí dụng của Thiên Luận hội sở khá mắc, hội viên đều là nhân vật tai to mặt lớn ở Tân Dương.
Trương bí thư vào hội sở liền được nữ phục vụ xinh đẹp dẫn lên một phòng hào hoa ở tầng hai, Vương Hổ chờ hắn ở đó.
Trong khi Trương bí thư vào hội sở, Triệu Thụy đã động thân đến bên ngoài Thiên Luận hội sở.
Đưa cảm giác ra, Thiên Luận hội sở vốn được bảo vệ nghiêm mật hoàn toàn hiển thị trong đầu Triệu Thụy như phòng trong suốt, ai ở đâu, đang làm gì, Triệu Thụy đều rõ như lòng bàn tay.
Tuy cổng hội sở có đứng bốn đại hán mặc đồ tây thẳng tắp, nhưng những người này trong mắt Triệu Thụy giống như tượng tạc bên cổng, là một loại trang trí, hoàn toàn không đáng để mắt.
Xác định vị trí bao phòng của Trương bí thư, Triệu Thụy triển động thân hình, hóa thành một cái bóng xám, xông vào trong Thiên Luận hội sở.
Bốn đại hán ở cửa hội sở chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một luồng gió lạnh xẹt qua, không hẹn mà cùng lạnh run lên.
“Thật là cổ quái, luồng gió lạnh này từ đâu thổi tới vậy?”
Một đại hán thập phần kì quái càu nhàu một câu, hoàn toàn không phát hiện ra có người nghênh ngang xông vào hội sở ngay trước mắt hăn!
Triệu Thụy xông vào Thiên Luận hội sở rồi, nhanh chóng xông vào phòng cách vách với phòng của Trương bí thư, phòng này tạm thời không có ai.
Hắn búng tay một cái, một luồng chân khí bắn ra, khoét trên vách tường một cái lỗ.
Sau đó, hắn nhét camera đã chuẩn bị từ trước vào.
Trương bí thư và Vương Hổ bất luận ra sao đều không thể tưởng tượng hội sở bảo vệ nghiêm mật này lại bị Triệu Thụy coi như chỗ không người, thong thong thả thả tiến vào.
Bọn họ uống rượu cười nói trong phòng, không có nửa điểm cố kị.
“Vương tổng, tôi nghe nói hôm nay Đỗ Bằng Phi đột nhiên chết bất đắc kì tử trong bệnh viện.
Ngài về sau có thể gối cao ngủ khỏe rồi.
” Trương bí thư uống một ngụm rượu cười nói.
Vương Hổ vỗ vỗ vai Trương bí thư cười lớn nói: “Chuyện này may mà có ngươi đó! Nếu không có chủ ý của ngươi làm Triệu Thụy bị đình chức, bức Đinh Linh giao ra Đỗ Bằng Phi, ta thực sự không cách nào giải quyết phiền phức này!”
“Đâu có! Đâu có! Tôi chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi!” Trương bí thư làm bộ khiêm tốn, trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý không giấu giếm nổi.
Vương Hổ lấy bên mình ra một hộp da, đưa tới cạnh Trương bí thư: “Đây là một chút ý tứ, tạm thời tỏ ý tạ ơn.
Trương bí thư, ngươi đừng cự tuyệt.
” “Ái chà chà.
Vương tổng, ngài quá khách khí rồi, quá khách khí rồi.
” Trương bí thư miệng tuy nói vậy nhưng tay lại tiếp lấy hộp da, không nhịn được mở ra xem.
Vừa xem sơ qua đã khiến hắn nhảy dựng, trong hộp da xếp ngay ngắn từng xấp giấy bạ, tính sơ một cái, chỉ sợ đã hơn trăm vạn!
Cho dù Trương bí thư dự tính Vương Hổ sẽ tiến hành trọng tạ, nhưng không thể nào ngờ vung tay một cái cả trăm vạn!
Hắn vừa kinh vừa hỉ, cảm thấy lần này mình thật sự vớ được món lớn.
Tham lam nhìn tiền trong hộp da một hồi, Trương bí thư mới lưu luyến dời ánh mắt đi, đậy hộp da lại.
“Vương tổng, ngài định xử trí Triệu Thụy ra sao?” Hắn hỏi ngay vấn đề mình quan tâm.
“Chờ hắn bị chính thức đuổi khỏi đội cảnh sát, ta sẽ phái người tiêu diệt hắn!”
Vương Hổ mắt lộ sát cơ hung hăng nói một câu, bỗng cảm thấy không hợp với bầu không khí này, bèn nhanh chóng thu sát cơ lại lạnh nhạt nói: “Dẫu sao hắn cũng chết chắc rồi.
Được rồi, Trương bí thư, hôm nay chúng ta chỉ nói , không nói chuyện công.
”
Nói rồi vỗ vỗ tay, tám nữ nhân dung mạo xinh đẹp mặt xường xám xẻ cao gợi cảm màu đỏ mở cửa nối đuôi tiến vào.
“Tiểu Trương, ngươi thích ai, cứ mặc sức chọn đi.
”
Vương Hổ đổi cách xưng hô, khiến quan hệ giữa mình và Trương bí thư tỏ ra thân mật hơn.
Trương bí thư đắm đuối quét mắt qua mấy nữ nhân đó mấy lượt, tỏ ra khó chọn lựa: “Vương tổng, nếu tôi thích hết thì sao?”
Vương Hổ cười lớn: “Chỉ cần ngươi ứng phó được, ta không có ý kiến gì!”
Những nữ nhân đó hội ý, ào ào bổ tới Trương bí thư như bầy ong.
Nhất thời cả căn phòng đều đầy không khí dâm thanh đãng ngữ.
Triệu Thụy ngồi cách vách, thông qua thiết bị theo dõi thấy một màn này, mặt lộ nụ cười.
Chứng cứ hắn thu hoạch được hôm nay đủ để Trương bí thư vạn kiếp bất phục.