Triệu Thụy hoàn toàn không hiểu biết về Lý Bưu râu quai nón, chẳng qua đánh giá thằng cha này cũng lăn lộn trên hắc đạo.
Hắn không muốn liên hệ quá nhiều với Lý Bưu, nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt, lưu lại cho người ta một chút mặt mũi, sau này cũng dễ gặp mặt.
Thế là Triệu Thụy bèn đổi đề tài: “Em ngươi không phải kêu là Mina nhỉ.
Tên thật của nó là gì?”
Lý Bưu nói: “Mễ Văn, nó tên Mễ Văn.
Ta theo họ cha, nó theo họ mẹ.”
Triệu Thụy nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười: “Các ngươi làm tiên nhân khiêu thật lão luyện à!”
“Không còn cách nào, bây giờ chúng ta gấp rút, thiếu tiền.” Lý Bưu giắt dao phay vào eo, ngượng ngập nói “Đoạn thời gian trước làm sinh ý, lỗ một khoản tiền lớn.
Thế là ta muốn đến sòng bạc thử vận khí, xem có thể vét được tiền không, kết quả vận khí thật tệ, không chỉ thua sạch, mà còn thiếu một khoản nợ, ta chỉ đành dùng cách này kiếm tiền.
Thật ra, kiểu làm ăn này bọn ta mới làm bốn năm lần, kết quả đụng nhầm tấm sắt, coi như bọn ta xui xẻo.
Triệu huynh đệ, ngươi đừng oán Mễ Văn gạt ngươi, thật ra nó cũng không muốn làm chuyện này, chỉ là vì giúp ta, không còn cách nào khác.”
“Ta không chịu lỗ, có gì để oán chứ.” Triệu Thụy cười cười “Lẽ ra ngươi nên khuyên nhủ em ngươi, đừng oán hận ta mới đúng.”
“Cái này… để ta thử xem.” Trên mặt Lý Bưu lộ vẻ khó xử, đây là nhiệm vụ khó gánh, hắn trước giờ không cách gì quản Mễ Văn.
“Quên đi, đừng nói tới nó nữa.” Lý Bưu xua xua tay, như muốn xua đi phiền não “Không đánh không biết nhau, huynh đệ, không bằng chúng ta đi uống một chén đi? Chúng ta ở nhà tòa lầu số .”
“Thôi khỏi, ta còn có việc, để lần sau vậy.” Triệu Thụy uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Lý Bưu, hắn tạm thời không muốn giao tiếp quá sâu với người này.
Ngoài ra, trong nhà Lý Bưu còn có Mễ Văn bụng đầy oán niệm, hắn không muốn tới đó tự làm mình mất hứng.
Lý Bưu thấy Triệu Thụy không lạnh không nóng ứng phó mình, trong lòng tuy có hơi không thoải mái, nhưng cũng không quá để ý.
Dẫu sao mấy ngày trước hai người còn xảy ra xung đột, nói mấy câu muốn cởi bỏ khúc mắc, căn bản là không thể.
Hai người lại nói mấy câu không mặn không nhạt, rồi cáo biệt chia tay.
Triệu Thụy lười về nhà trọ, cưỡi xe đạp đi dạo, thuận tiện xem có công tác gì thích hợp với mình không.
Đi loanh quanh trong thành phố hơn hai tiếng đồng hồ, Triệu Thụy đến gần làng du lịch Duy Ni,
Làng du lịch Duy Ni là khách sạn sòng bạc xa hoa nhất Macao.
Quần thể kiến trúc này chiếm đất rộng lớn, vàng son rực rỡ.
Trong khách sạn không có phòng đơn, ba ngàn phòng toàn bộ đều là phòng bao xa xỉ, đủ để chứa chín mươi chiếc boeing , là khách sạn lớn nhất toàn châu Á, điểm nóng du lịch và các loại thiết bị đỉnh cấp.
Khách sạn có sòng bạc, hội trường, khu mua sắm, thể dục, các phương tiện giải trí, thậm chí còn nhái Venice làm kênh đào, kiến tạo một con sông cong cong quẹo quẹo, chỉ cần chịu bỏ chút tiền liền có thể ngồi thuyền nhỏ Cống Đa Lạp du ngoạn trên con sông trong khách sạn.
Khách sạn xa hoa này đầu tư tới ức, nhưng do sinh ý hưng long, nghe nói trong một năm đã thu hồi vốn, đến Wall Street cũng phải chấn động.
Mà kẻ đầu tư đại khách sạn xa hoa này, là Hồ thị gia tộc của Liên Đảo.
Liên Đảo có Hồ, Vi, Phan ba đại thế gia, đã chào đời trên Liên Đảo hơn trăm năm, nắm nguồn mạch kinh tế của Liên Đảo, phú quý vinh hoa, quyền thế che trời.
Hồ thị gia tộc quyền lực lớn nhất, ăn thông cả hắc bạch, chủ yếu kinh doanh khách sạn sòng bạc, vốn tất cả sòng bạc trên Liên Đảo đều do gia tộc lũng đoạn.
Trên hắc đạo càng nói một không hai, có quyền uy tuyệt đối.
Về sau quyền đầu tư đánh bạc mở cửa, tư bản nước ngoài dựa vào thực lực kinh tế hùng hậu tranh được giấy phép, có quyền kinh doanh sòng bạc, địa vị lũng đoạn tuyệt đối của Hồ thị gia tộc mới bị phá.
Thế nhưng, Hồ gia vẫn có bảy khách sạn sòng bạc lớn hào hoa nhất, được tiền nhất Liên Đảo, mỗi năm tài nguyên vẫn cuồn cuộn đổ về.
Từ dòng người như mắc cửi ở Duy Ni đại tửu điếm có thể nhìn ra điều này.
Sinh ý của Duy Ni đại tửu điếm hưng thịnh cũng khiến tiệm cầm đồ gần đó hưởng không ít ánh sáng.
Sòng bạc và hiệu cầm đồ vốn là một thể, sinh ý của sòng bạc càng thịnh vượng, sinh ý của hiệu cầm đồ cũng thịnh vượng tương ứng.
Khách đánh bạc thua ở sòng bạc, trong tay túng quẫn có thể cầm cố tài vật có giá trị trên người như điện thoại, châu ngọc, đồng hồ hiệu v.v… rồi cầm tiền cầm cố tới sòng bạc tiếp tục gỡ vốn, hoặc mua vé trực tiếp rời đi.
Trong những hiệu cầm đồ gần Duy Ni đại tửu điếm, một hiệu tên là Tất Thắng Áp khí thế lớn nhất, chiếm đất mấy trăm mét ngang, bên cạnh trực tiếp mở hiệu châu ngọc, bên trong toàn là các loại đồng hồ hiệu châu ngọc quý giá rực rỡ lấp lánh.
Những đồng hồ châu ngọc này đến từ vật cầm cố của con bạc, phẩm chất đều có bảo chứng.
Sinh ý của Tất Thắng Áp hết sức thịnh vượng, thường có khách viếng thăm, tương đối náo nhiệt.
Triệu Thụy nhàn rồi vô sự, thêm nữa hơi hứng thú với tiệm cầm đồ này, bèn chuẩn bị tiến vào dạo một vòng xem náo nhiệt.
Gửi xe đạp xong xuôi, đang lúc chuẩn bị vào, hắn phát hiện ngoài cửa hiệu cầm đồ có treo tấm bảng nhỏ, trên đó viết cần tuyển một nhân viên bảo vệ.
Triệu Thụy trong lòng động đậy, cảm thấy mình làm ở đây có lẽ không tệ.
Tiệm cầm đồ hằng ngày qua tay các loại các kiểu vật phẩm, nói không chừng trong đó có vài thứ cung cấp được cho hắn một ít manh mối liên quan tới Phong Thần chi thư.
Tuy nói xác suất kiểu này không quá lớn, nhưng dẫu sao so với mình suốt ngày tìm kiếm không mục đích vẫn tốt hơn nhiều.
Triệu Thụy bèn tiến vào Tất Thắng Áp tìm việc.
Quá trình xin việc tương đối thuận lợi, chủ quán sau khi hỏi han tình huống Triệu Thụy một hồi, bảo hắn ngày mai đi làm.
Tất Thắng Áp tổng cộng có mười mấy nhân viên, lão già chưởng quỹ họ Lý ốm nhom ốm nhách, bình thường không nói nhiều, rất ngạo mạn, để hai đường ria, nhìn hơi giống con chuột.
Ngoại trừ ông ra là bảo an chủ quản Ngô Hồng Phong, địa vị tương đối cao.
Triệu Thụy vốn cho rằng Lý chưởng quỹ này là chủ hiệu Tất Thắng Áp, công tác trong Tất Thắng Áp mấy ngày mới từ từ biết được, Lý chưởng quỹ thật ra chỉ là người làm thuê, ông chủ thật sự lại là người khác.
Chỉ là, Lý chưởng quỹ công tác trong Tất Thắng Áp này mấy chục năm, từng trải lâu nhất, mắt cũng cay độc nhất, phân biệt, giám định, định giá cơ hồ chưa từng sai lầm.
Vì vậy, Lý chưởng quỹ được ông chủ đặc biệt tín nhiệm, khi ông chủ không có mặt, Lý chưởng quỹ là nhân vật số một ở Tất Thắng Áp.
Sự thật, tuyệt đại đa số thời gian, tiệm cầm đồ này đều do Lý chưởng quỹ chủ trì, ông chủ rất ít khi tới tiệm.
Bảo an chủ quản Ngô Hồng Phong là cháu họ của Lý chưởng quỹ, được Lý chưởng quỹ tin tưởng sâu sắc, làm người tương đối bạo lực.
Bất quá, Triệu Thụy mới vào tiệm công tác, gặp gỡ hắn chưa nhiều, tạm thời cũng không nảy sinh xung đột.
Công tác của Triệu Thụy tương đối nhẹ nhàng, tuy nói trong tiệm rất nhiều thứ giá trị cao phi thường, nhưng đều được khóa trong tủ, chỉ cần không trắng trợn tiến vào cướp bóc thì không có chuyện gì.
Buổi trưa hôm đó, Triệu Thụy tới cửa hiệu đi làm như thường lệ, mấy nữ hài xinh đẹp mặc đồng phục màu đen nô đùa tiến vào, không ngừng ngắm nghía trước quầy trưng bày nhẫn kim cương châu ngọc.
“Này này, mấy nữ hà quan xinh đẹp của sòng bạc Duy Ni lại đến đấy.” Bảo vệ hiệu cầm đồ Vương Quốc Cường chọc chọc vào cánh tay Triệu Thụy, cười nhỏ giọng nhắc “Ngô Hồng Phong vừa mắt một nhỏ trong đó, hắn nhất định sẽ tới săn đón.”
Triệu Thụy nhìn qua Ngô Hồng Phong, quả nhiên thấy hắn thu bộ dạng thối tha bình thường lại, mặt tươi cười đi tới mấy nữ hà quan, nói chuyện với mấy nữ hài đó.
Ngô Hồng Phong tỏ ra đặc biệt hứng thú với một nữ hà quan trong đó, ân cần hỏi han, hết sức xun xoe.
Nữ hà quan đó thân hình thon dài, dung mạo hết sức tinh tế, cả người cũng tỏ ra dịu dàng thận trọng, nhưng lại hơi tiểu thư đài các, lại không giống một hà quan chia bài trong sòng bạc.
Bất quá, cho dù Ngô Hồng Phong xun xoe bên cạnh nữ hà quan này, nữ hài này từ đầu tới đuôi vẫn giữ khoảng cách nhất định, không lạnh nhạt cũng không nồng nàn.
Mấy người nói chuyện một hồi, nữ hài đại khái cảm thấy hơi buồn chán, sức chú ý bắt đầu phân tán, đôi mắt đẹp cũng nhìn khắp nơi.
Khi ánh mắt cô chuyển tới mặt Triệu Thụy, nụ cười dè dặt của cô bỗng cứng ngắc trên mặt.
“Là ngươi?”
“Đúng đó, Mễ Văn, chúng ta ở đâu cũng gặp được.” Triệu Thụy cười cười có vẻ hết cách “Không ngờ cô lại công tác trong Duy Ni đại tửu điếm.”
“Ta kiêm chức ở đó.” Mễ Văn xụ mặt nói.
“Công tác của cô nhiều thật.
Vậy rốt cuộc nghề chính của cô là gì?” Triệu Thụy nhếch mép cười hỏi.
Mễ Văn vốn không muốn đáp, nhưng sau khi mĩ mục của cô xoay chuyển trên mặt Ngô Hồng Phong, lại thay đổi chủ ý.
“Ta là học sinh năm đại học Liên Đảo.” Mễ Văn thay đổi vẻ thù địch lúc trước, lộ ra nụ cười dễ thương, dịu giọng nói “Bình thường cũng ra ngoài làm việc, trợ giúp gia đình.”
Nói xong, cô lại móc trong túi ra một tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại đưa cho Triệu Thụy “Từ sau lần gặp mặt mấy ngày trước, chúng ta đã mấy ngày không liên hệ rồi nhỉ! Nếu ngươi có thời gian, cứ gọi điện thoại cho ta.”
Đồng sự của Mễ Văn có chút giật mình đánh giá Triệu Thụy, lao nhao chế giễu.
“Này, Mễ Văn, hắn là ai vậy?”
“Bạn trai của ngươi hả?”
“Đẹp tra quá nhỉ! Rất có sức hấp dẫn!”
“Hì hì, chẳng trách đến thánh nữ dè dặt nhất trong chúng ta cũng động tâm rồi!”
Mễ Văn cười không đáp, chỉ đá lông nheo với Triệu Thụy rồi kéo một đám bạn gái, lắc lư ưỡn ẹo rời tiệm cầm đồ.
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra nụ cười khổ, tiểu nữ nhân Mễ Văn này lại tìm phiền phức cho hắn rồi.
Triệu Thụy thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Hồng Phong vốn cảm mến Mễ Văn dị thường đang trầm mặt, vừa ghen vừa hận chăm chú nhìn hắn.