Thần Ma Chi Mộ

chương 431: vây đánh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn tên sơ mi hoa bị đuổi đi, Lý Bưu tiết được ác khí trong ngực, không khỏi hết sức cảm kích với Triệu Thụy: “Cảm ơn ngươi, huynh đệ, nếu không nhờ ngươi chủ trì công đạo, ta đã bị oan uổng chết rồi.”

“Ê, ngươi phải cảm tạ ta cho đúng, ta vì ngươi, dám đắc tội tới cả thủ hạ của Phi Long ca đấy!” Triệu Thụy sờ sờ cằm “Chờ làm xong, ngươi mời ta đi uống rượu đi.”

Lý Bưu vừa nghe, cười lớn: “Tốt, không thành vấn đề! Ta chờ ngươi làm xong!”

Ba tiếng đồng hồ sau, Triệu Thụy tan ca, gọi Lý Bưu đi ăn thịt quay ở quán bên đường Phúc Thanh, những món bình dân nổi tiếng của Liên Đảo đều tập trung ở đó, có thể gọi là đồ ngon giá rẻ, là chỗ chi tiêu tốt đối với thị dân bình thường.

Do Mễ Văn và Triệu Thụy cùng tan ca, cho nên cô cũng gia nhập.

Mễ Văn đã biết Lý Bưu tới sòng bạc làm xếp thẻ, vừa thấy đã hỏi Lý Bưu hôm nay có thu hoạch không.

“Đương nhiên có, vị khách đó của ta, nghe đề nghị của ta, cuối cùng không ngờ gỡ được hết vốn.” Lý Bưu dương dương đắc ý “Ngoại trừ khoản tiền định trước, hắn còn cho ta không ít tiền boa, tổng cộng kiếm được ba bốn vạn đó!”

“Không tệ! Không tệ! Khai nghiệp đại cát!” Mễ Văn yêu kiều cười nói “Nếu mỗi ngày đều may mắn như vậy, nợ của chúng ta có thể sớm trả xong rồi.”

Lý Bưu lớn giọng nói: “Ta còn phải cảm tạ Triệu Thụy, nếu không có hắn, khách của anh ngươi ngày hôm nay đã bị người ta cướp đi rồi.”

Đôi mắt đẹp của Mễ Văn xoay chuyển mấy vòng trên mặt Triệu Thụy, rồi nhẹ giọng nói: “Sau này, anh tôi phải nhờ anh chiếu cố nhiều rồi.”

Triệu Thụy bị Mễ Văn nhín tới mức quả tim đập loạn, vội vàng cười ha hả, giấu giếm: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

Ba người vừa đi đường vừa nói chuyện, Lý Bưu lại nói đến khách của hắn.

“Tên mập đó quả là có tiền, thắng thua mấy chục vạn cũng không coi ra gì.

Mới có hai mươi mấy tuổi à! Bất quá, cũng không có gì lạ.

Hắn hình như có quan hệ thân thích với Vương gia trong tam đại danh môn, có chị họ gả cho dòng nhánh của Vương gia.

Lần này hắn tới là tham gia dạ hội sinh nhật của chị họ.

Nghe nói, trong dạ hội sẽ xuất hiện không ít người có tiếng trong xã hội, thậm chí đến ngôi sao điện ảnh Diệp Minh cũng có mặt.

Hồ gia đại tiểu thư hình như cũng đi.”

“Diệp Minh? Là ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi nhất Diệp Minh?” Mễ Văn mở to mắt “Cô ta là thần tượng của em đó! Em cũng muốn đi.”

“Ta không có bản lĩnh kiếm cho ngươi một tấm vé mời.” Lý Bưu lắc lắc đầu “Thiếp mời đó không phải ai cũng cầm được đâu.

Cho dù có tiền cũng không được.

Người ta không xem những nhà giàu mới nổi vào mắt.”

Mễ Văn le le cái lưỡi nhỏ: “Em chỉ thuận miệng nói thôi.

Anh đừng cho là thật nha.”

Ba người đang nói chuyện, chỗ ngoặt của đường cái đột nhiên gà bay chó chạy.

Người đi đường kinh khủng nhao nhao tránh ra hai bên, một đám đông cổ hoặc tử, tay cầm dao dài gậy sắt, đột nhiên từ góc đường xông ra, bao vây lấy bọn họ.

Ba người Triệu Thụy đang giật mình, tên áo sơ mi hoa vừa bị đuổi khỏi sòng bạc, hai tay để sau lưng, thong thả từ từ đi tới “Triệu kinh lý, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tên sơ mi hoa làm bộ cười chăm chú nhìn Triệu Thụy, trong giọng nói chứa đầy nộ khí.

“Đúng đó, lại gặp rồi.”

Triệu Thụy không hoảng không loạn ngâm nga một câu, làm bộ hỏi: “Ngươi có ý tứ gì đây?”

“Ý tứ gì? Ngươi nói ta có ý tứ gì?” Tên sơ mi hoa cười dữ tợn nói “Ngươi đuổi ta khỏi sòng bạc.

Khoản nợ này ta phải tính toán rõ ràng với ngươi.

Họ Triệu kia, chẳng trách ngươi thiên vị tên gà này, hóa ra các ngươi là cùng một bọn!”

Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Là ngươi phá hoại quy củ trước, ta xử lý rất công chính, chẳng thiên vị ai cả.

Trước khi ngươi động thủ, tốt nhất nên nghĩ kĩ, nếu ngươi ra tay với kinh lý đổ khu của sòng bạc Duy Ni, khẳng định sẽ lên sổ đen, về sau đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở một sòng bạc nào trên Liên Đảo nữa!”

Tên sơ mi hoa phớt lờ nói: “Hù dọa ta? Ngươi hù dọa ta? Ồ? Ta có Phi Long ca che chở, đánh ngươi cũng chẳng sao cả!”

Nói tới đây, tên sơ mi hoa vung tay rất có khí thế, hung ác gào một câu: “Chém chúng cho ta!”

Đám cổ hoặc tử đó liền gầm lớn lên, vung gậy sắt, dao bầu, nhắm Triệu Thụy, Lý Bưu và Mễ Văn chém tới.

Mễ Văn tuy cũng từng trải qua không ít sự tình, nhưng mới lần đầu tiên trải qua cảnh chém giết ngoài đường này, không khỏi sợ hãi nấp sau lưng Triệu Thụy, kêu thét lên.

Lý Bưu cũng lộ vẻ khẩn trương.

Bọn hắn phải xích thủ không quyền đối phó với đám cổ hoặc tử cầm dao bầu gậy sắt, mà còn phải hộ vệ sự an toàn cho Mễ Văn nữa, độ khó không phải bình thường.

Hắn tuy đánh rất được, nhưng vào lúc này cũng có cảm giác vô lực.

Chỉ có Triệu Thụy do trải qua nhiều cảnh chém giết, vẫn tỏ ra trấn định phi thường.

“Vù” một tiếng, một cổ hoặc tử xông tới gần Triệu Thụy, vung vẩy gậy sắt, nhắm thẳng đầu Triệu Thụy, hung hăng đập xuống, lúc gậy sắt vung lên, mang theo một luồng kình phong, rất là dọa người.

Nếu gậy này đập trúng, người bình thường chỉ sợ lập tức máu chảy đầy mặt, hôn mê bất tỉnh rồi.

Mễ Văn nấp sau lưng Triệu Thụy, tuy biết Triệu Thụy công phu không tệ, bình thương thâm tàng bất lộ, nhưng thấy cảnh này vẫn không nhịn đươc kinh hô lên: “Triệu Thụy, cẩn thận!”

Triệu Thụy đứng bất động, chờ lúc gậy sắt sắp chạm vào đỉnh đầu, hắn mới không nhanh không chậm lùi ra sau nửa bước.

Cổ hoặc tử đập một cú vào khoảng không, mất trọng tâm, ngã về phía trước.

Triệu Thụy gạt chân một cái, tay phải thuận thế đẩy sau lưn hắn, tên cổ hoặc tử liền kinh hoảng la lên một tiếng, cấp tốc bổ tới phía trước.

“Phịch” một tiếng, hắn nặng nề bổ vào lòng hai đồng bọn, hai tên kia không chịu nổi luồng sức mạnh này, ngã nhào ra đất lăn lông lốc, lăn bảy tám mét mới ngừng lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.

Đánh ngã ba tên, Triệu Thụy nhặt lên một cây gậy sắt, xoay người, vừa khéo nhìn thấy một tên cổ hoặc tử giơ cao con dao dưa hấu, chuẩn bị nhìn về phía Mễ Văn.

Hắn bèn vung tay một cái, nắm gậy sắt quét về, vừa khéo đập trúng sau gáy tên cổ hoặc tử đó.

Sau gáy là chỗ yếu ớt nhất của thân thể con người, đánh hơi mạnh một chút đã có thể làm chết người.

Triệu Thụy tuy khống chế lực đạo, nhưng tên cổ hoặc tử đó vẫn không chịu nổi, không kịp rên một tiếng, đã trợn trắng mắt, trực tiếp ngã ngay đơ ra đất.

Những cổ hoặc tử khác thấy Triệu Thụy vừa ra tay đã đánh ngã bốn đồng bọn của chúng, không khỏi giật nảy mình, vội vàng bỏ qua Lý Bưu và Mễ Văn, bổ tới Triệu Thụy, muốn giải quyết tên khó chơi này trước.

Người đứng xem đằng xa đều không khỏi lo lắng cho Triệu Thụy.

Theo họ thấy, bị nhiều cổ hoặc tử cầm binh khí vây đánh như vậy, cho dù không chết cũng phải trọng thương.

Có người vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát, để tránh gây ra án mạng.

Triệu Thụy thấy người xem mỗi lúc một nhiều, không muốn gây ra oanh động, bèn quyết định tăng mạnh lực đạo, tốc chiến tốc quyết, giải quyết những cổ hoặc tử này nhanh nhất.

Hắn thuận tay ném thanh gậy sắt đi, rồi giậm xuống đất một cái, mang theo một luồng kình phong, xông về phía bọn cổ hoặc tử.

“Ầm” một tiếng, Triệu Thụy nặng nề tông vào tên cổ hoặc tử đầu tiên.

Tên cổ hoặc tử đó giống như bị một con trâu đực điên cuồng tông phải, cả người bay thẳng ra sau như đạn pháo, đụng mạnh lên người đồng bọn phía sau.

Động năng to lớn truyền lên người bọn chúng trong chớp mắt, đánh nát xương cốt trong người chúng.

Mấy tên cổ hoặc tử đó nằm trên mặt đất theo những hinh dạng quái dị, ôm chỗ bị thương kêu thảm lên.

Tiếng kêu thảm vang lên đây đó, ngăn cản nhịp bước của mấy tên cổ hoặc tử sau cùng.

Bọn chúng giật mình nhìn Triệu Thụy, giống như nhìn một con quái vật!

Thanh niên này rõ ràng không phải loại hình to khỏe như trâu, tùy tiện đụng một cái, đã đánh văng tráng hán một hai trăm cân, hơn nữa còn làm bị thương năm sáu người, chuyện này thật khiến người ta khó mà tin nổi!

Nhìn những đồng bọn bị đánh lăn đầy đất, nghĩ lại nếu vừa rồi người bị tông là mình, chúng chỉ cảm thấy không lạnh mà run.

Những tên cổ hoặc tử còn lại nhất thời mất đi đấu chí, chúng nhìn nhau mấy cái, do dự mấy giây, đột nhiên ném vũ khí trong tay, xoay người ba chân bốn cẳng ù té chạy, rất nhanh đã chạy không còn bóng dáng.

Trong khoảnh khắc, những cổ hoặc tử tay cầm vũ khí đó, ngã thì ngã rồi, chạy thì chạy rồi, bị Triệu Thụy hời hợt thu thập sạch sẽ, dao bầu, gậy sắt vứt đầy một khoảng.

Bản thân Triệu Thụy vẫn tỏ ra hết sức thong dong, như vừa làm một chuyện nhỏ chẳng quan trọng.

Tên sơ mi hoa đứng lẻ loi trước mặt Triệu Thụy, nhìn cổ hoặc tử nằm ngổn ngang đầy đất, tròng mắt xém rớt khỏi hốc mắt.

Những người hắn mới tới đây, bình thường tâm ngoan thủ lạt, đếu rất biết đánh nhau, mỗi người đều xứng gọi là giang hồ lão luyện, thân kinh bách chiến.

Làm sao chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã bị người ta đánh cho tan tác cả đoàn quân thế!

Chuyện này thật sự quá ra ngoài ý liệu của hắn.

Đối phương ba người đều xích thủ không quyền, hơn nữa còn có một nữ nhân yếu đuối cơ!

Mười mấy hai chục đại hán, đối phó ba người này vậy mà vẫn bị đánh ngã, nói ra ai mà tin nổi!

Hắn vốn còn cho rằng, người mình mang tới đây có thể chỉnh lý Triệu Thụy một trận cho tốt, không ngờ cuối cùng người bị chỉnh lý lại chính là mình!

Mồ hôi lạnh trên trán tên sơ mi hoa không ngừng tuôn ra, hắn không ngừng lau mồ hôi, cặp giò run lên cầm cập, sự huênh hoang đắc ý lúc đầu bây giờ đã chẳng thấy tung tích.

Hắn lặng lẽ di động bước chân, chuẩn bị chuồn đi, giọng lạnh nhạt của Triệu Thụy đã bay tới: “Ngươi chuẩn bị đi đâu đó?”

“Ta… ta…” Tên sơ mi hoa nuốt ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp đến nói cũng không hoàn chỉnh “Triệu kinh lý, ta biết sai rồi, ngài tha cho ta lần này đi.

Ta… lần sau ta không dám nữa.”

“Câu này vừa rồi sao ngươi không nói?” Triệu Thụy bước tới gần tên sơ mi hoa, nhìn xuống hắn, hỏi lại.

“Vừa rồi… vừa rồi đó là hiểu lầm, thật sự là hiều lầm.

Ngài đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt tới tôi.” Tên sơ mi hoa lôi ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không ngừng vái lạy, hèn mọn không một chút cốt khí, khiến người ta khinh bỉ.

Triệu Thụy lắc lắc đầu, hắn cảm thấy loại người như tên sơ mi hoa này đều có một tính chất đặc biệt chung với nhau, lúc được thế thì kiêu ngạo tới trời, không ai bì nổi, lúc thất thế thì khom lưng khuỵu gối, còn tệ hơn cả lũ tiểu nhân.

Hắn lười tranh luận với tên sơ mi hoa, bèn nói với Lý Bưu: “Ngươi tới xử lý đi.” Nói xong, cùng Mễ Văn đi trước.

Lý Bưu là lão lưu manh lăn lộn bên ngoài nhiều năm, chuyện vô pháp vô thiên đã làm không ít, có thể gọi là tâm ngoan thủ lạt.

Hắn thấy Triệu Thụy lưu lại oan gia đối đầu sơ mi hoa này cho mình xử lý, trong lòng tự nhiên cao hứng vạn phần.

Hắn cầm nắm đấm, mặt mày hung ác, lộ ra nụ cười dữ tợn, từ từ lại gần tên sơ mi hoa.

Tên sơ mi hoa sắc mặt đại biến, hoảng hốt bối rối xua tay nói: “Huynh… huynh đệ, ta sai rồi, tha cho ta đi! Sau này ta không đến sòng bạc Duy Ni nữa, thế nào? Ngài tha cho ta lần này, chỉ một lần.

Tôi nhất định sẽ cảm kích ngài bất tận!”

“Tốt! Ta tha cho ngươi!” Lý Bưu gào lớn một tiếng, vung nắm tay lên, đấm mạnh lên mặt tên sơ mi hoa.

Tiếng xin tha của tên sơ mi hoa im bặt, hai luồng máu mũi chảy ra, hắn chỉ cảm thấy hai mắt nảy đom đóm, cả người lảo đảo loạng choạng đứng không vững.

Lý Bưu đánh được một đấm, liền triển khai công kích như cuồng phong bạo vũ, từng cú đấm vào, đấm đến mức tên sơ mi hoa kêu cha gọi mẹ, gào khóc liên tục.

Triệu Thụy nghe phía sau truyền tới tiếng kêu thảm và gào khóc như giết heo, còn có tiếng giòn tan của nắm đấm nện lên thân thể, cảm thấy quyết định giao tên sơ mi hoa này cho Lý Bưu xử lý phi thường chính xác.

Lý Bưu không đi làm kim bài đả thủ, thật là đáng tiếc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio