Thần Ma Chi Mộ

chương 458: đố kị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Minh ngồi chuyến bay buổi chiều hôm đó trở về Liên Đảo.

Trước khi đi sòng bạc Duy Ni, cô trang điểm thật kĩ, tin chắc mình đã đạt tới cảnh giới hoàn mĩ nhất, bất luận nam phụ lão ấu đều tiêu diệt được hết.

Thế rồi cô mới ngồi chiếc Rolls-Royce mà Hồ Tinh đã chuẩn bị cho cô, tới sòng bạc Duy Ni.

Hồ Tinh đứng ở cổng sòng bạc, đã đợi cô mấy giờ rồi.

Vừa thấy cô xuất hiện, hắn liền kéo tấm thân béo phị chạy lúp xúp tới cạnh cô, tươi cười đầy mặt nói: “Ái chà, Diệp tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi chờ cô mãi, cuối cùng cô cũng tới!”

Diệp Minh nghiêng đầu nhìn lão béo này một cái, trong lòng hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt lại đầy nụ cười nhu mị thân thiết, làm người ta như được gió xuân: “Hồ lão bản, sao ông lại nói lời đó, ông là đại ân nhân của tôi, ông mời tôi đi nịnh nọt, sao tôi không tới được?”

Hồ Tinh cười ha ha hai tiếng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi biết Diệp tiểu thư cô là người trượng nghĩa nhất, tôi quả nhiên đã không nhìn lầm.

Diệp Minh mỉm cười với hắn một cái, tỏ vẻ chấp nhận lời bình phẩm của hắn.

Hai người trợn mắt nói nhảm nửa ngày, Diệp Minh cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: “Đúng rồi, Hồ lão bản, Triệu Thụy đó đâu rồi?”

“Ở đây, đang làm việc.

” Hồ Tinh dẫn Diệp Minh vào sòng bạc, rồi chỉ vào bóng lưng Triệu Thụy, nói.

“Vậy ông muốn tôi làm thế nào?”

Hồ Tinh nói: “Diệp tiểu thư cô cứ tùy tiện phát huy, đây là chuyên môn của cô, tôi không dám chỉ huy.

“Ông nói vậy là sao? Ông là biên kịch kiêm đạo diễn mà!” Diệp Minh châm Hồ Tinh một câu, cũng không chờ Hồ Tinh phản kích, đã xoay cái eo nhỏ tới mức dụ người, thướt tha đi về phía Triệu Thụy.

Hồ Tinh cười khặc khặc một tiếng, biết Diệp Minh vẫn còn giận, cũng không để ý.

Diệp Minh tới sau lưng Triệu Thụy, rồi dùng một giọng rất bất ngờ, gọi Triệu Thụy: “Ồ? Là ngươi sao? Triệu tiên sinh.

Khéo thật, chúng ta lại gặp rồi.

Triệu Thụy nghe phía sau có thanh âm nhu mị đang kêu gọi mình, bèn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một mĩ nhân thiên kiều bách mị đang đứng sau lưng mình.

Diệp Minh lần này cẩn thận trang điểm, trên mặt hóa trang rất tinh trí, đầu tóc bới ra sau, lộ ra cái cổ trắng ngần, trên cổ mang một sợi dây chuyền kim cương to, phối hợp với bộ lễ phục hở lưng màu đen, lộ ra cái lưng như mỡ dê và gần nửa bộ ngực nhô cao, tỏ ra cực kì gợi cảm.

Những khách đánh bạc là nam ở gần đó, mỗi người đều lộ vẻ kinh diễm, chăm chăm nhìn vào Diệp Minh, những khách nữ cũng lộ ra ánh mắt thèm muốn ghen ghét.

Cường điệu nhất là một tên nam chia bài dưới quyền Triệu Thụy, nhìn quá xuất thần, lại để chảy cả nước miếng ra, làm bài bị ướt quá nửa!

Triệu Thụy trừng tên phát bài đó một cái, rồi lễ mạo hơi cúi đầu với Diệp Minh, coi như đáp lời: “Thì ra là Diệp tiểu thư, lại gặp ngài là vinh hạnh của tôi.

Ngài có thường tới đây chơi không?”

Diệp Minh nói: “Lúc tôi rảnh, thỉnh thoảng cũng tới sòng bạc chơi vài lần, giải tỏa áp lực, tịnh không thường tới.

“Chẳng trách trước đây không thấy Diệp tiểu thư trong sòng bạc.

” Triệu Thụy cười nói “Diệp tiểu thư muốn chơi trò gì, xin cứ tự tiện.

Diệp Minh cười dè dặt: “Tôi cũng không biết mình thích hợp với trò gì.

Triệu tiên sinh đã là kinh lý đổ khu này, hẳn phải rất quen thuộc, chi bằng giới thiệu cho tôi vài trò đi?”

Triệu Thụy gật gật đầu, bắt đầu giới thiệu.

Diệp Minh hơi nghiêng đầu, vừa nghe, vừa dùng đôi mắt đẹp đánh giá Triệu Thụy cẩn thận.

Cô lăn lộn trong giới diễn viên nhiều năm như vậy, mới bò tới được vị trí này, gặp qua vô số người, cơ hồ chỉ cần nhìn một cái đã nhìn ra căn nguyên của một người.

Trong mắt cô, thanh niên trước mặt đây, tuy ngoại hình cũng tính là đẹp trai, khí chất cũng khá đặc biệt.

Bất quá, lời nói cử chỉ rất bình thường, không khác gì người bình thường, tuyệt đối không phải là hào môn đệ tử muốn thể nghiệm sinh hoạt, cũng không phải nhân vật phong vân từng có bối cảnh hiển hách tạm thời thất ý gì.

Nếu nói Triệu Thụy có chỗ nào khác với mọi người, đó là hắn tựa hồ có năng lực tự khống chế cực mạnh.

Đối mặt với mĩ sắc của mình, vẫn cứ trấn định như thường, không lộ trò hề ra như những người khác.

Bất quá, Diệp Minh tịnh không cảm thấy đây chẳng phải là chuyện gì ghê gớm.

Nói không chừng, Triệu Thụy là gay, hoàn toàn không cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân?

Vì một nam nhân bình thường thế này mà phải uy hiếp dụ dỗ một hoàng hậu điện ảnh đang nổi như cô, bắt cô phải theo bồi tiếp, Hồ Kinh Vĩ có phải là già quá hồ đồ rồi không?

Diệp Minh lầm bầm trong lòng như vậy, nụ cười trên mặt lại càng nhu mị hơn.

Nam nhân xung quanh thấy Triệu Thụy nói chuyện với Diệp Minh thật sôi nổi, thèm tới mức nước miếng nhỏ tí tách, ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập cho Triệu Thụy một trận rồi thay mình vào vị trí của Triệu Thụy.

Triệu Thụy tự nhiên cũng nhạy bén cảm giác được xung quanh mình đầy rẫy sát cơ, nguy hiểm trùng trùng.

Thế là, sau khi hắn giới thiệu với Diệp Minh xong, liền hết sức biết điều cáo từ rời đi.

Bất quá, Diệp Minh là tới vì hắn, sao có thể để hắn thoát đi dễ dàng như vậy?

Tùy tiện tìm một vấn đề, giữ Triệu Thụy lại.

Triệu Thụy chỉ đành cười khổ, tiếp tục chịu ánh mắt của mọi người như vạn tiễn xuyên tâm.

Lúc này hắn lờ mờ cảm thấy, Diệp Minh tựa hồ không phải chủ ý tới sòng bạc đánh bạc, sự hứng thú đối với hắn trái lại còn hơn đánh bạc một chút.

Hai người đang nói chuyện lan man ở đó, Mễ Văn cũng đã nhìn thấy Diệp Minh.

Cô thừa lúc rảnh rỗi, tới gần hai người, kích động tới mức suýt la lên.

“Oa! Diệp… Diệp Minh! Đúng là Diệp Minh!”

Diệp Minh luôn là thần tượng trong lòng cô, luôn muốn tận mắt nhìn thấy một lần.

Lần này cuối cùng cũng được thỏa nguyện.

“Thật đẹp nha! Cô đúng là còn đẹp hơn trong phim nữa!” Mễ Văn không ngừng đánh giá Diệp Minh, đồng thời trong miệng khen ngợi.

“Cảm ơn.

” Diệp Minh hơi gật đầu một cách xã giao, trả lời “Cô cũng đẹp lắm.

Mễ Văn được Diệp Minh khen đẹp, hưng phấn đỏ bừng cả mặt, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Triệu Thụy bất lực lắc lắc đầu, không biết vì sao Mễ Văn lại kích động như vậy.

Luận dung mạo dáng vóc, thực ra Mễ Văn tịnh không thua kém Diệp Minh, chỉ là tính cách, khí chất của Mễ Văn hơi thẳng thắn, hơi thiếu phần nhu mị nữ tính của Diệp Minh.

Cái này cũng không trách được, một là ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng, một là hà quan trong sòng bạc, hoàn cảnh xứ sở khác nhau, khí chất tính cách tự nhiên cũng hơi khác biệt.

Nếu thay đổi vị trí, nói không chừng Mễ Văn còn mạnh hơn cả Diệp Minh.

“Diệp tiểu thư, cô có thể cho tôi chữ kí không?” Mễ Văn mở to mắt, mặt đầy kì vọng nhìn Diệp Minh.

Trong lòng Diệp Minh hơi có phần bực bội, cô còn chưa nói tới chuyện chính với Triệu Thụy, lại có một nữ nhân chen vào quấn lấy không buông.

Cô đang định cự tuyệt, Triệu Thụy đột nhiên chen vào một câu: “Diệp tiểu thư, Mễ Văn luôn hết sức ngưỡng mộ cô, xin cô nhất thiết phải thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ này của cô ấy.

Diệp Minh vừa nghe, liền thay đổi chủ ý, cô cười cười nhìn Triệu Thụy, vừa kí tên cho Mễ Văn, vừa nói: “Thì ra hai người quen nhau! Cô ta không phải là bạn gái ngươi đấy chứ?”

Khuôn mặt của Mễ Văn càng đỏ hơn, bất quá lần này lại vì xấu hổ.

Triệu Thụy cười cười, mập mờ nói: “Quan hệ giữa chúng tôi rất không tệ.

“Ồ? Thật sao?” Diệp Minh kí tên cho Mễ Văn xong, tống cổ cô ta đi, rồi cười hỏi “Không tệ tới mức nào?”

“Uống trà, nói chuyện.

Diệp Minh vừa nghe, nước trà vừa uống vào miệng, thiếu chút nữa phun ra ngoài!

Còn cho rằng hai người đã lên giường rồi, kết quả hỏi nửa ngày hóa ra mới uống trà nói chuyện!

“Triệu Thụy, anh nói đùa hả?”

“Diệp tiểu thư, cô thấy sao?” Triệu Thụy nhìn cô, mỉm cười hỏi.

Diệp Minh chăm chăm nhìn Triệu Thụy rất lâu, đột nhiên nở một nụ cười, cả người toát ra nét quyến rũ dụ người: “Vậy thì quan hệ của chúng ta cũng có thể đổi thành rất không tệ.

Triệu Thụy biết Diệp Minh tiếp cận mình là có mục đích khác.

Hắn không muốn quá vướng víu vào Diệp Minh trong thời điểm mẫn cảm này, bèn lui ra sau một bước, lễ mạo khom người nói: “Chỉ sợ tôi với không tới.

Sắc mặt Diệp Minh hơi chuyển xanh, cô hạ thấp thân phận, đóng gói mình đưa tới tận cửa, không ngờ lại bị tên kinh lý đổ khu nhỏ bé này cự tuyệt!

Chuyện này bảo cô phải làm sao cho khỏi mất thể diện?

Triệu Thụy này có phải là gay không đấy?

Nếu không, sao lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi sức quyến rũ của cô!

Diệp Minh đứng đó, phỏng đoán lung tung, Mễ Văn thì về tới bàn của mình, cầm chữ kí của Diệp Minh vui mừng phơi phới.

“Ồ, tiểu muội, sao em cao hứng thế?” Lý Bưu tinh mắt, thấy Mễ Văn tựa hồ đang rất cao hứng, bèn chạy lại hỏi.

“Bởi vì em mới được chữ kí của Diệp Minh! Cái này khó kiếm lắm đó! Diệp Minh rất hiếm khi cho người khác chữ kí.

” Mễ Văn vui tươi hớn hở nói.

Lý Bưu hỏi một câu: “Là nữ nhân đang nói chuyện với Triệu Thụy đó hả?”

“Đúng đó! Chính là cô ấy!”

Lý Bưu vừa tức giận vừa buồn cười mắng: “Nha đầu ngốc ngươi, nữ nhân đó rõ ràng là hứng thú với Triệu Thụy! Ngươi lại còn cao hứng như vậy!”

Mễ Văn hơi khó tin: “Không phải chứ? Cô ta chính là minh tinh hàng đầu đại danh đỉnh đỉnh, sao lại nhìn trúng Triệu Thụy?”

Lý Bưu cười cợt: “Tiểu tự Triệu Thụy đó không đơn giản, đến Lâm tiểu thư cũng coi trọng hắn, huống chi là một Diệp Minh?”

Mễ Văn vốn rất có hảo cảm với Diệp Minh, nhưng nghe đại ca nói vậy, xác thực cảm thấy Diệp Minh đối với Triệu Thụy tựa hồ hứng thú dị thường.

Thế là hình tượng hoàn mĩ của Diệp Minh trong lòng cô sụp đổ trong chớp mắt.

Giấm chua đầy bụng cô lập tức cuộn trào dậy sóng, thiếu chút nữa trực tiếp phun ra.

Lúc này Mễ Văn đổi sang một vai khác, dùng một loại ánh mắt khác đánh giá Diệp Minh.

Cô càng nhìn càng cảm thấy nữ nhân Diệp Minh này quyến rũ lẳng lơ, đúng là một con hồ ly tinh!

Cho dù có bao nhiêu từ ngữ dùng để chửi rủa Diệp Minh, Mễ Văn cũng chửi rủa trong bụng một lượt!

“Mặc ít như vậy! Trang điểm kiều diễm như vậy! Chính là để đến dẫn dụ nam nhân sao? Con đĩ! Đúng là con đĩ! Chẳng trách tai tiếng tình dục bay đầy trời, báo chí giải trí cơ hồ mỗi kì đều có nói tới!!”

Mễ Văn vừa căm hận lầm bầm, vừa dùng sức xé nát chữ kí mà khó khăn lắm mới xin được.

Thấy Diệp Minh và Triệu Thụy càng nói chuyện càng thân mật, cô bắt đầu suy nghĩ có nên nghĩ cách khiến Diệp Minh cách xa Triệu Thụy một chút không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio