Thần Ma Chi Mộ

chương 462: dò hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi trở về từ Thiên Cương Trấn Yêu đảo, mấy ngày sau đó Triệu Thụy cứ phỏng đoán mãi, trên đảo đó tồn tại hung thú thần bí gì, nó lại bảo vệ bảo vật gì.

Càng suy đoán, phần hiếu kì trong lóng hắn càng dày thêm, hận không thể lập tức lên đảo, thăm dò cho rõ.

Chỉ là Thiên Cương Trấn Yêu đảo không phải là vườn hoa nhà mình, muốn đi là đi.

Hắn vẫn phải nén lòng chờ đợi ngày Thiên Cương Trấn Yêu đảo xuất hiện lần nữa.

Một ngày mà hắn không cách nào xác định.

Triệu Thụy định trong thời gian này, suy nghĩ kĩ xem làm sao vào động mà không kinh động tới yêu thú bảo vệ đó.

Qua một thời gian bình tĩnh như vậy, tiết trời dần dần trở lạnh, mưa cũng nhiều hơn.

Liên Đảo đã vào cuối thu.

oo

Mưa tí tách rơi xuống đất, hình thành từng vũng nước nhỏ.

Gió thu ẩm lạnh thổi mau trên phi trường không gì ngăn trở, cho dù mặc áo gió thật dày cũng khó lòng ngăn được.

Hồ Kinh Vĩ mang toàn bộ hạch tâm cao tầng của gia tộc, đứng cạnh chỗ đậu máy bay, yên lặng chờ máy bay tới.

Thi thị gia tôc ở Thượng Hải, vì để điều tra cái chết của đệ tử trong tộc, đặc ý phái người tới Liên Đảo điều tra.

Theo Thi Long nói, lần này là trụ cột trọng yếu nhất của Thi gia, một trong ba vị lão tổ tông được tôn sùng – Thi Trí!

Khi Hồ Kinh Vĩ còn trẻ, đã từng nghe qua uy danh hiển hách của ba vị lão tổ tông Thi gia.

Bây giờ vừa nghe Thi Trí muốn tới Liên Đảo, tự nhiên không dám chậm trễ, bèn dẫn người tới sân bay nghênh tiếp.

Tới bây giờ, hắn đã chờ ở sân bay nửa tiếng đồng hồ, nhưng chiếc chuyên cơ mà lão tổ tông Thi gia ngồi vẫn không thấy tung ảnh.

Hồ Kinh Vĩ nhẹ nhàng sửa lại mái tóc bạc bị gió thu thổi rối, hắn không rõ đã bao lâu rồi mình không tới sân bay đón người.

Tựa hồ từ khi hắn trở thành lãnh đạo Hồ gia Liên Đảo trở đi, hắn đã không cần phải tự mình tới sân bay tiếp khách.

Bất quá, vị khách quý hôm nay lại khác!

Bất luận bối phận hay thần thông kinh người đó, hắn đều không thể không tự mình ra đón.

“Đổng sự trưởng, bên ngoài gió lớn, ngài vào trong xe nghỉ một chút đi.” Hồ Tinh đứng bên cạnh Hồ Kinh Vĩ, thân mật nhắc nhở.

“Không cần.” Hồ Kinh Vĩ nhìn chiếc xe sang trọng phía sau mình một cái.

Thật ra, trong lòng hắn rất muốn tiến vào nghỉ ngơi, dẫu sao tuổi hắn đã không còn trẻ, đứng một thời gian dài trong gió lạnh, thân thể vẫn có hơi chịu không nổi.

Bất quá, hắn hơi vẫy tay một cái, cự tuyệt kiến nghị của Hồ Tinh.

Sở dĩ hắn làm như vậy, là muốn Thi Long bên cạnh thấy, rồi thông qua miệng Thi Long nói cho lão tổ tông Thi gia, rằng Hồ Kinh Vĩ hắn vẫn hết sức tôn kính đối với lão tổ tông Thi gia.

Dẫu sao cũng đã chờ nửa tiếng đồng hồ rồi, chờ thêm một lúc thì có là gì?

Hồ Tinh thấy Hồ Kinh Vĩ cự tuyệt rất kiên quyết, cũng không nói thêm.

Mọi người lại chờ thêm một chút, một chiếc Boeing từ phía bắc bay qua, từ từ đáp xuống đường băng, sau cùng vào bến đỗ.

Trên mặt Hồ Kinh Vĩ lộ ra nụ cười mỉm, vị khách quý mà hắn chờ cuối cùng cũng đã tới.

Cửa khoang từ từ mở ra, một lão già mặt mũi gầy nhom khí thế bất phàm bước ra khỏi chuyên cơ, đi xuống cầu thang.

Hồ Kinh Vĩ vội vàng bước lên, hai tay ôm quyền, cung kính hành lễ nói: “Hồ Kinh Vĩ ra mắt tiền bối.”

Thi Trí nhìn Hồ Kinh Vĩ một cái, hơi hơi gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lão hủ Thi Trí, làm phiền Hồ tiên sinh tự mình ra đón, thật không dám.”

Hồ Kinh Vĩ vội vàng cười nói: “Cái này là chuyện vãn bối phải làm.”

Thi Long lúc này ở bên cạnh xen vào một câu: “Hồ tiên sinh đã chờ ở sân bay một tiếng đồng hồ, nghĩ cũng mệt rồi, lão tổ tông lại lặn lội đường xa, xe cộ vất vả, có lời gì, không bằng lên xe hãy nói.”

Hồ Kinh Vĩ rất cao hứng nhìn Thi Long một cái, cảm thấy hắn rất biết nói năng, tự nhiên sẽ không phản ứng.

Thi Trí cũng gật đầu đồng ý.

Đám người lên xe rồi, chạy về hướng làng du lịch Duy Ni, đây là khách sạn tốt nhất của Hồ gia, tự nhiên trở thành chỗ ở lại của Thi Trí.

Sau khi tới khách sạn, Thi Trí lại nói chuyện với Hồ Kinh Vĩ một hồi, Hồ Kinh Vĩ mới rời đi.

Trước khi đi, hắn nghiêm túc dặn dò Hồ Tinh một phen, bảo hắn phải chiêu đãi lão tổ tông của Thi gia cho tốt, phải khiến đối phương hài lòng.

Hồ Tinh biết chuyện quan trọng, tự nhiên vội vàng đáp ứng.

Hồ Kinh Vĩ đi rồi, Hồ Tinh không rời Hồ Kinh Vĩ một bước, để hắn biết yêu cầu của Thi Trí trước tiên, rồi dùng tốc độ nhanh nhất đáp ứng.

Bất quá, Thi Trí lại tựa hồ không thích một tên bám đuôi mình lắm, hắn có lời muốn hỏi Thi Long, bèn tìm cớ tách khỏi Hồ Tinh.

Hồ Tinh không dám đi xa, bèn chờ ở bên ngoài phòng.

Qua một lúc, Thi Trí và Thi Long từ trong phòng tổng thống bước ra, Hồ Tinh vội vàng bước tới, mặt cười bồi hỏi: “Hai vị đi đâu, có chỗ nào cần tôi ra sức không?”

“Cảm ơn, không cần đâu, Hồ tổng kinh lý.” Thi Long uyển chuyển cự tuyệt “Lão tổ tông đã lâu lắm không ra ngoài, lần này thấy sóng bạc Duy Ni xanh vàng rực rỡ, động lòng hiếu kì, muốn loanh quanh trong sòng bạc, ngài cứ làm việc của ngài đi, không cần lo cho chúng tôi.”

Hồ Tinh thấy Thi Long thần tình kiên định, biết hai người không muốn mình theo sau.

Hắn được nhàn rỗi, cũng không miễn cưỡng.

Người đi rồi, hắn định trở về phòng tổng kinh lý, xử lý việc trong khách sạn.

Mới đi mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy hơi bất thường.

Thi Trí là lão tổ tông được tôn sùng ở Thi gia, đến Liên Đảo điều tra chuyện đệ tử Thi gia bị giết, hẳn phải tương đối trịnh trọng, sao lại rảnh rỗi đi sòng bạc dạo chơi?

Có lẽ, trong chuyện này còn có ẩn tình gì chăng?

Nghĩ tới đây, Hồ Tinh vội vàng tha cái thân hình béo mập, chạy tới phòng làm việc của mình, rồi cẩn thận quan sát tình hình sòng bạc qua cửa sổ kính cực lớn.

Sau khi điều tra cẩn thận, hắn quả nhiên phát hiện tung tích hai người Thi Trí Thi Long trong dòng người đông đúc ở sòng bạc.

Không chỉ như vậy, hai người này còn tới thẳng cạnh Triệu Thụy!

“Đã lâu không gặp Triệu Thụy đạo hữu.” Thi Trí thấy Triệu Thụy, mở lời chào hỏi trước “Thoáng cái đã một năm, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”

“Tôi cũng không ngờ.” Triệu Thụy mỉm cười trả lời “Đã lâu không gặp như vậy, Thi tiền bối vẫn tinh thần như vậy, không thay đổi gì.

Chỉ là không biết lần này vì sao Thi tiền bối ngàn dặm xa xôi chạy tới Liên Đảo?”

Thi Trí nói: “Còn không phải vì chuyện đệ tử Thi gia bị giết sao.

Thi gia lần này tổn thất lền mấy đệ tử ưu tú, rất xem trọng chuyện này, cho nên ta tự thân đến, nhất định phải tra ra hung thủ, trả thù cho người đã chết.”

“Thì ra là vậy!” Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Thi Trí lại nói: “Ta nghe Thi Long nói, ngươi đã ra tay cứu mạng nó, ta đại biểu Thi gia cảm ơn ngươi.”

“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý.” Triệu Thụy không để ý xua xua tay nói.

Thi Trí hỏi tiếp: “Thế ngươi có biết hung thủ rốt cuộc là ai không?”

Triệu Thụy trầm ngâm một chút, không biết mình có nên nói thật không, lòng báo thù của Thi gia mãnh liệt như vậy, đối thủ lại cường đại như thế, nói chân tướng cho họ, tịnh không thấy chuyện gì tốt.

Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Triệu Thụy mới nói: “Tôi hoài nghi, lần này phái sát thủ ra là Sơn Lão ám sát đoàn.”

“Sơn Lão ám sát đoàn?” Thi Trí hơi cau mày “Là đoàn thể sát thủ thần bí truyền thừa ngàn năm ở vùng Trung đông đó hả?”

Triệu Thụy nói: “Không sai, hẳn là bọn họ.

Nghe nói Sơn Lão ám sát đoàn, thực lực cường đại, hành động ngụy bí, không dễ đối phó.”

“Không sai.” Thi Trí trầm ngâm một hồi, từ từ nói: “Nếu như chính diện xung đột với họ thực không trí tuệ.

Thế nhưng, máu của đệ tử Thi gia chúng ta không thể chảy uổng., nếu không, Thi gia làm sao đối mặt với đệ tử gia tộc, làm sao đứng vững ở tu chân giới?

Lại nói, Sơn Lão ám sát đoàn tuy ngụy bí vô cùng, bất quá Sơn Lão đời thứ ba của họ Sát thủ chi vương Tát Tân đã trăm năm chưa từng xuất hiện, không biết sống chết.

Sơn Lão ám sát đoàn mất đi Tát Tân, tính uy hiếp đã hạ thấp nhiều.”

“Vậy ông định làm thế nào?” Triệu Thụy hỏi.

Thi Trí lạnh lùng nói: “Ta nghe nói Vi gia ở Liên Đảo là người đứng sau thuê Sơn Lão ám sát đoàn, ta muốn xác định một lần xem có phải bọn họ không.

Nếu quả thực là bọn họ, vậy ta muốn moi từ miệng họ ra cách thuê thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn, rồi quét sạch cả thích khách đó lẫn những con kiến không biết sống chết đó ở Vi gia khỏi cuộc đời này luôn!”

Triệu Thụy cảm thấy kế sách dẫn rắn khỏi hang này quả thật không tệ, chỉ là không biết có bị rắn cắn bị thương không thì cũng khó nói.

Triệu Thụy thấy Thi Trí đã định chủ ý, bèn không nói thêm gì nữa.

Thi Trí biết mình đã có tin tức tình báo cần thiết, bèn cáo từ Triệu Thụy, rời khỏi sòng bạc.

Hồ Tinh nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi âm thầm chấn kinh.

Phải biết, Thi Trí chính là lão tổ tông của Thi gia, đức cao vọng trọng, thần thông quảng đại, là đại nhân vật đứng đằng sau nắm giữ đại quyền của Thi gia, nghe nói đã mấy trăm tuổi.

Trong mắt bọn hắn, đó là những nhân vật giống như thần tiên!

Cho dù Hồ Kinh Vĩ ở trước mặt Thi Trí cũng phải cung cung kính kính vào ngôi vãn bối, không dám có nửa phần thất lễ.

Thế nhưng, một cao nhân tiền bối được người tôn sùng như vậy, đối đãi với một kinh lý đổ khu bình thường, thái độ lại tương đối tôn kính!

Điều này không khỏi quá bất ngờ rồi!

Hồ Tinh tuy đã biết lai lịch của Triệu Thụy thần bí, có thể có bối cảnh không tầm thường.

Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đến cao nhân tiền bối như Thi Trí cũng có giao tình không phải tầm thường với Triệu Thụy!

Triệu Thụy này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hồ Tinh ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Triệu Thụy, chỉ cảm thấy bóng lưng Triệu Thụy đột nhiên trở nên cao lớn thế, thần bí thế, khiến hắn cảm thấy một loại hoảng sợ không rõ lý do.

Một nhân vật thần bí như vậy làm việc dưới tay tịnh không phải là một chuyện khiến người ta thoải mái.

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Hồ Kinh Vĩ, báo cáo thành thật những gì mình thấy một lượt.

Hồ Kinh Vĩ ở đầu dây bên kia nghe được cũng tương đối chấn kinh, không ngờ lai lịch của Triệu Thụy còn muốn lớn hơn cả tưởng tượng của hắn.

Hắn trầm mặc một hồi, rồi từ từ nói: “Âm thầm lưu ý, đối đãi cho tốt, ngàn vạn lần không thể có điều gì bất kính.”

Hồ Tinh vôi vàng vâng dạ, bụng nghĩ mình nào dám bất kính gì chứ, hận không thể cúng vái Triệu Thụy như thần linh kìa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio