Đạt Mã Vạn Đức Sơn đột nhiên sụp đổ làm đội bảo vệ cách mạng Iran đóng quân ở cách đó khá xa chấn kinh.
Bọn họ ngẩn ngơ nhìn ngọn núi hùng vĩ cao tới ngàn mét bỗng biến thành một đống đá lớn trong khoảnh khắc như vậy.
Qua hẳn một lúc, sĩ quan chỉ huy mới tỉnh táo lại, vội vàng báo cáo lên cấp trên tình hình khẩn yếu này.
Ngay tối hôm đó, cơ quan truyền thông của các nước trên thế giới đã đưa tin về vụ này.
Cơ hồ tất cả những nhà địa chất học đều cảm thấy kì quái khó hiểu, không hiểu tại sao một ngọn núi hùng vĩ như vậy, dưới tình huống không có chút dấu hiệu báo trước, bỗng đột nhiên sụp đổ!
Không một nhà địa chất học nào có thể giải thích được hiện tượng này.
Bất quá, trên bàn bộ trưởng tình báo Iran lại có thêm một tờ báo cáo tuyệt mật liên quan đến vụ sụp đổ của Đạt Mã Vạn Đức Sơn.
Trong báo cáo phân tích tỉ mỉ các loại khả năng dẫn đến Đạt Mã Vạn Đức Sơn sụp đổ, cuối cùng đưa ra kết luận, Đạt Mã Vạn Đức Sơn là bị người phá hoại bên trong, dẫn tới sụp đổ.
Bộ trưởng tình báo cầm tờ báo cáo này cẩn thận đọc qua vài lần, trong lòng không khỏi chấn kinh vô cùng.
Hắn vô cùng rõ ràng bên trong Đạt Mã Vạn Đức Sơn tồn tại tổ chức sát thủ cổ lão mà cường đại thế nào.
Cho dù với quyền thế và địa vị của hắn, cũng không dám dễ dàng đắc tội với tổ chức đó.
Thế nhưng, tổ chức sát thủ tồn tại lâu đến ngàn năm, thanh danh hiển hách, lại bị mai táng toàn bộ chỉ trong một đêm!
Bộ trưởng tình báo bức thiết muốn biết trong lòng núi đó rốt cuộc xảy ra đại biến cố gì mà dẫn tới sụp cả ngọn núi.
Theo phỏng đoán của hắn, khả năng không lớn là do đấu tranh nội bộ của Sơn Lão ám sát đoàn dẫn đến.
Tình huống có thể xảy ra nhất là có ngoại địch xâm nhập.
Nếu phán đoán đó là thật, vậy ngoại địch đó là thần thánh phương nào? Sơn Lão ám sát đoàn sao lại đụng đến địch nhân cường đại như vậy?
Địch nhân đó có uy hiếp gì đến an toàn của quốc gia Iran không?
Bộ trưởng tình báo vắt óc suy nghĩ, mặt ủ mày chau.
Thi gia ở Thượng Hải, lúc này cũng xem thời sự thấy tin Đạt Mã Vạn Đức Sơn sụp đổ.
Cái này người ngoài nhìn thì chỉ thấy là một tai nạn bình thường, nhưng trong mắt của cao tầng Thi gia lại không phải như vậy.
Bởi vì bọn họ đều biết, trong lòng Đạt Mã Vạn Đức Sơn có tồn tại cừu địch của bọn họ, Sơn Lão ám sát đoàn.
Bọn họ vội vàng báo cáo tin tức này lên cho hai vị lão tổ tông còn lại và Vân Phương đang tạm thời nắm giữ Thi gia.
Vân Phương và Thi Thận, Thi Dũng vẫn luôn tính kế làm sao trả thù Sơn Lão ám sát đoàn, báo thù cho đệ tử bị giết.
Bây giờ nghe được tin tức này, không khỏi vừa sợ vừa mừng.
Mừng là vì Sơn Lão ám sát đoàn bị người ta tiêu diệt, cũng tính là có người thay họ báo thù.
Bọn họ không cần phải đem cả tương lai của gia tộc, tính mạng tất cả thành viên trong gia tộc ra đánh cuộc, để đối đầu với Sơn Lão ám sát đoàn nữa.
Sợ là, Sơn Lão ám sát đoàn cường đại như vậy, ngụy bí như vậy, sao lại bị người phá hủy chỉ trong một đêm!
“Rốt cuộc là ai làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy!” Thi Dũng lầm bầm tự hỏi.
Cho dù chính mắt nhìn thấy tin tức này, lão vẫn cảm thấy khó tin.
“Đúng đó, rốt cuộc là ai có lực lượng cường đại như vậy?” Thi Thận cũng buột miệng hỏi, lão tịnh không hi vọng người khác đưa ra đáp án, lão chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Vân Phương suy nghĩ một hồi, rồi thong thả nói: “Con cảm thấy, có thể là một người.”
“Ai?” Hai lão già đồng thời lên tiếng hỏi.
“Triệu Thụy!”
“Triệu Thụy?” Hai lão hơi ngẩn ra “Hắn làm thật sao?”
Vân Phương gật gật cái đầu cồ cộ: “Hẳn là không sai, Thi Long có thể an toàn từ Liên Đảo trở về, là do hắn cứu.
Con tương đối rõ Triệu Thụy, Triệu Thụy đã kết thù bất giải với Tát Tân, nếu không trừ khử Tát Tân đi, hắn sẽ ăn không ngon.”
“Nhưng hắn có thực lực cường đại như vậy sao?”
Vân Phương mỉm cười: “Cái này phải đi hỏi chính Triệu Thụy rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy: “Con đi gọi điện cho Hồ Kinh Vĩ, báo tin tức này cho hắn, để hắn yên lòng.”
Hai phút sau, Hồ Kinh Vĩ tiếp được điện thoại của Vân Phương, nói là Sơn Lão ám sát đoàn đã diệt vong, Sát thủ chi vương Tát Tân hẳn đã chết rồi.
Hồ Kinh Vĩ nghe được tin này không khỏi mừng rỡ, tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng liền biến mất vô ảnh vô tung.
Hồ Lâm lúc này vừa khéo đứng cạnh Hồ Kinh Vĩ, thấy mặt cha lộ ra nụ cười hiếm hoi, không khỏi hơi kì quái, bèn hỏi có chuyện gì.
Hồ Kinh Vĩ cười lớn nói: “Tin tốt đó! Lâm Lâm.
Ta vừa tiếp được điện thoại từ Thượng Hải.
Sát thủ chi vương Tát Tân và tổ chức của hắn đã bị Sát thủ mang mặt nạ bạc hủy diệt triệt để! Từ nay về sau chúng ta đã có thể kê cao gối ngủ rồi!”
“Đó đúng là một tin tức đáng chúc mừng!” Hồ Lâm lơ đãng phụ họa một câu, rồi giả bộ không chú ý hỏi: “Vậy cha có xác định được Sát thủ mang mặt nạ bạc rốt cuộc có phải là Triệu Thụy không chưa?”
Hồ Kinh Vĩ nhìn thấu tâm tư của con gái, không khỏi hơi than thở, vỗ vỗ vai con: “Nếu Triệu Thụy quả thật là Sát thủ mang mặt nạ bạc, vậy thế giới của hắn và chúng ta thật quá khác nhau, chúng ta vĩnh viễn không cách nào hi vọng đuổi kịp.
Tốt nhất là con nên quên hắn đi.”
Hồ Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, lanh lợi gật gật đầu, trong lòng lại biết, cô có thể vĩnh viễn không quên được Triệu Thụy thần bí đó.
“Hắt xì!” Triệu Thụy ở ngoài vạn dặm đột nhiên hắt hơi.
Hắn vuốt vuốt mũi, lầm bầm trong miệng: “Rốt cuộc là có người đang nhớ tới ta, hay là có người đang nguyền rủa ta?”
Hắn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy người nguyền rủa mình, có thể nhiều hơn một chút.
Do sắp tới đêm trăng tròn để vào Tiên Ma lăng viên.
Triệu Thụy không lập tức về nước, mà ở lại trong núi sâu.
Ở đây hiếm gặp vết chân người, lúc mở viễn cổ thạch môn cũng không dễ bị người phát hiện.
Nếu trở về nước, tới lúc đó còn phải chạy khắp nơi tìm chỗ thích hợp, tương đối phiền phức.
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua, thời khắc Triệu Thụy chờ mong đã lâu cuối cùng cũng tới.
Do hắn đã có một thời gian tương đối dài không vào Tiên Ma lăng viên.
Vì vậy, lần này có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên làm trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy hưng phấn, có một loại chờ mong đặc biệt.
Hắn gấp rút muốn biết lần này tiến vào Tiên Ma lăng viên có thể có thu hoạch gì.
Lấy nhập mộ tiên bài từ Càn Khôn giới chỉ ra, Triệu Thụy giơ tiên bài lên cao, để cho ánh trăng rơi lên tiên bài.
Nhập mộ tiên bài không ngừng hấp thu tinh hoa của ánh trăng, sau đó bắt đầu tán phát quầng sáng màu trắng sữa.
Theo quầng sáng càng lúc càng lan tỏa, càng lúc càng sáng hơn, không gian gần đó giống như sợi dây bị vặn vẹo, uốn cong không theo một quy tắc nào.
Viễn cổ thạch môn lấp lánh quang mang màu bạc, mang theo tiếng động ầm ầm, từ từ xuất hiện trong không gian vặn vẹo.
Triệu Thụy nén tâm tình kích động, bước theo bậc thang bằng đá vào trong viễn cổ thạch môn.
Một luồng sáng chớp qua, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, tiến vào Tiên Ma lăng viên.
Đây là lần thứ mười Triệu Thụy tiến vào Tiên Ma lăng viên.
Tiên âm như cũ, bia mộ như rừng.
Tia sáng màu vàng kim từ trên đỉnh mộ rải xuống, phảng phất như mãi mãi không thay đổi.
Hít thở không khí lạnh băng trong Tiên Ma lăng viên, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên vào đây, Triệu Thụy bỗng cảm thấy mình dường như có hơi hoài niệm chỗ này.
Bất quá, lòng hoài cổ của Triệu Thụy tịnh không kéo dài quá lâu.
Mục đích tiến vào Tiên Ma lăng viên của hắn cũng giống như dĩ vãng, mở tiên mộ ra, lấy viễn cổ bảo vật bên trong!
Triệu Thụy không có lòng thưởng thức cảnh sắc trong lăng viên, hắn đút hai tay vào túi áo, bắt đầu tìm kiếm tòa tiên mộ thích hợp.
Càng là tiên mộ cao cấp thì càng hiếm.
Triệu Thụy muốn mở tiên mộ cấp , trong cả Tiên Ma lăng viên, đã thuộc loại tương đối cao cấp rồi.
Chính vì như vậy, Triệu Thụy đi lại vài vòng trong Tiên Ma lăng viên, quanh quẩn cả một tiếng đồng hồ, cũng chỉ mới phát hiện mấy tiên mộ cấp .
Thế nhưng, những tiên mộ cấp đó, pháp bảo bên trong đã bị hủy trong viễn cổ chiến tranh, chẳng có mộ nào đáng để mở ra.
Cũng có nghĩa là, hắn quanh quẩn trong lăng viên lâu như vậy, lại không cách nào lấy được bảo vật trong lăng viên!
Hắn mới lần đầu gặp tình huống như thế này!
“Sao lại thế này?”
Triệu Thụy hơi phiền muộn gãi gãi đầu, lầm bầm một câu.
Thanh âm của hắn không ngừng vang vọng trong Tiên Ma lăng viên yên tĩnh.
Đáng tiếc, không ai trả lời hắn, ở đây chỉ có tiên ma đã chết, tuy bọn họ ở thời viễn cổ phong quang vô hạn, nhưng hiện nay đều là những cái thi thể không có sự sống.
Đã tiến vào Tiên Ma lăng viên, Triệu Thụy tự nhiên không chịu trở về tay không.
Thế là hắn quyết định tiếp tục tìm một lần nữa trong Tiên Ma lăng viên.
Trong Tiên Ma lăng viên này băng mộ đông đúc, gống như mê cung, nói không chừng hắn đã bỏ sót một ít.
Triệu Thụy kiên nhẫn, hơi thấp thỏm tìm kiếm trong Tiên Ma lăng viên rất lâu, vẫn không có thu hoạch gì.
Triệu Thụy lúc này tương đối phiền muộn, trong Tiên Ma lăng viên, đến những tiên mộ cấp cao hơn như Bát Hoang man long, thậm chí Thái Thượng Lão Quân, đều còn tốt nguyên.
Sao tiên mộ cấp lại ít thế này, mà viễn cổ pháp bảo lại te tua như vậy?
Chẳng lẽ chuyện “đứt hàng” trong truyền thuyết lại phát sinh trên thân mình sao?
Triệu Thụy hơi thất vọng ngừng bước, ngồi xuống tựa vào một băng mộ to cao tới mười mét, suy nghĩ xem tiếp theo phải làm sao.
Đột nhiên, hắn dường như nghĩ ra gì đó, từ từ xoay người lại, cẩn thận đánh giá băng mộ sau lưng, trên mặt từ từ nở ra nụ cười kinh hỉ.
Cái băng mộ to lớn sau lưng hắn, lại là một tiên mộ cấp !
Quan trong hơn nữa là, viễn cổ thần khí trong tiên mộ này lại không hoàn toàn bị hư hỏng!
Đây đúng là công phu bất phụ hữu tâm nhân!
Triệu Thụy hoan hỉ hơn nửa ngày, mới áp chế tâm tình kích động, bắt đầu cẩn thận đánh giá thần minh bị đóng băng trong mộ.
Trong băng mộ này đóng băng một vị thần phương đông.
Bất quá, vị thần này tựa hồ không thuộc loại nào trong Nho, Thích, Đạo, mà lại mang đầy vẻ phong tình dị vực .
Đầu hắn đội thất trùng hoàng kim bảo quan , thân khoác thất thải hoàng kim chiến giáp , da dẻ đen thui, mặt mày ôn hòa.
Bốn cánh tay phân biệt nắm liên hoa, viên luân , pháp trượng và thần cung.
Bất luận là bảo quan, chiến giáp, liên hoa, viên luân hay pháp trượng đều đã hư hỏng, chỉ có thần cung đó là miễn cưỡng coi như nguyên vẹn.
Triệu Thụy nhìn thần cung đó, nhìn mất một lúc, rồi mới bắt đầu xem giới thiệu trên bia.
Không xem thì không biết, vừa xem liền nhảy dựng.
Thì ra vị thần đóng băng trong mộ này, lại là Đại Tự Tại Thiên uy danh hiển hách.
Đại Tự Tại Thiên, cư trú ở đỉnh của Sắc giới, chưởng quản Tam Thiên Đại Thiên thế giới , trong Tam Thiên thế giới, đắc Đại tự tại.
Hắn làm thần thủ hộ phương bắc cho Phật giáo, Phật pháp vô biên, thực lực cường đại tuyệt luân.
Trước viễn cổ chiến tranh, hắn giáng yêu phục ma, tham gia vô số trận chiến đấu kịch liệt, ra sức bảo vệ an bình cho Phật giới phương bắc.
Bốn kiện pháp bảo trong tay từng kích sát vô số yêu ma cường đại.
Trong viễn cổ chiến tranh, Đại Tự Tại Thiên càng triển hiện ra lực lượng cường đại của mình, nhiều lần đánh chết cường giả tây phương thần ma, làm tây phương thần ma nghe tên đã sợ.
Chỉ là vị thần cường đại như vậy cuối cùng cũng chiến tử sa trường, vùi xương trong Tiên Ma lăng viên.
Triệu Thụy không khỏi than thở một phen, rồi bắt đầu ra tay mở băng mộ.
Tuy hắn tôn kính những viễn cổ thần ma anh dũng chiến tử này.
Bất quá, khó khăn lắm mới phát hiện ra được một bảo vật xài được trong tiên mộ cấp , hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Hắn là người theo chủ nghĩa thực dụng điển hình.
Tiên mộ cấp kiên cố dị thường, kiên cố hơn tiên mộ cấp nhiều.
Triệu Thụy muốn mở băng mộ, phải hao phí đại lượng chân khí, cuối cùng mới thành công.
Khi băng mộ mở ra, thân thể của Đại Tự Tại Thiên cũng hóa thành khói xanh, biến mất không thấy đâu nữa.
Những thần khí hắn nắm trong tay lại rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Triệu Thụy vội vàng nhặt thần cung đó lên, cầm lấy cẩn thận quan sát.
Bề mặt của thần cung này là một mau xanh thẫm thuần tịnh không lẫn chút tạp chất nào, bên trên còn điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh mĩ phức tạp.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Thụy cảm thấy kì quái là, thần cung tuy đã trải qua điêu khắc, nhưng nhìn vào vẫn rất giống một cánh tay hình dạng kì quái! Triệu Thụy lại nhìn nửa dưới của văn bản khắc trên bia, mới sực tỉnh ra, hiểu được lai lịch của thần cung này!
Thì ra thần cung này tên là La Hầu chi cung, là dùng cánh tay của ác ma La Hầu chế thành!
La Hầu là ác ma trong thần thoại cổ Ấn Độ, tương truyền là con của Đạt Gia Đề Gia vương Tì Bà La Cát và con gái của Đạt Sát là Tân Thái Già, hắn lại được xưng là hành tinh, lưu tinh chi vương, thần bảo hộ phương tây nam.
Hắn có bốn cánh tay, nửa thân dưới là đuôi rắn, thích làm chuyện xấu.
Khi thiên thần và A tu la khuấy biển sữa , hắn cải trang giả dạng, lẫn vào đội ngũ thiên thần uống trộm cam lộ của thần, kết quả bị thần mặt trời và thần mặt trăng phát hiện, tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị La Hầu đánh bị thương!
Sau đó, La Hầu chạy tới phương đông, muốn tránh né chúng thần truy sát, nhưng lại bị Đại Tự Tại Thiên phát hiện.
Đại Tự Tại Thiên liền thi triển vô thương Phật pháp, trải qua một phen kịch chiến, dùng mâm thần chém đầu và cánh tay của La Hầu xuống.
Nhưng vì La Hầu đã uống cam lộ của thần, nên đầu hắn trường sinh bất tử.
Để báo thù, hắn thường xuyên thôn phệ mặt trời và mặt trăng, dẫn tới nhật thực và nguyệt thực, đây là lí do có nhật, nguyệt thực.
Sao La Hầu là một ngôi sao hắc ám, thân thể đã chết hóa thành sao Kế Đô, đều là sao chẳng lành.
Đây là khái niệm của Ấn Độ cổ: ngôi sao đột nhiên xuất hiện trong bầu trời đêm uy hiếp mỗi người là sao Kế Đô, ngôi sao cướp đoạt ánh sáng của mặt trời mặt trăng dẫn tới nhật thực nguyệt thực là sao La Hầu.
Cái đầu của La Hầu có thể cắn nuốt mặt trời mặt trăng, nhưng cánh tay của La Hầu lại bị Đại Tự Tại Thiên dùng Phật lực chế thành một cái thần cung, dùng để trảm yêu trừ ma.
Không khó tưởng tượng, uy lực của La Hầu chi cung sẽ kinh người như thế nào!