Thần Ma Chi Mộ

chương 500

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không hổ là viễn cổ thần khí, uy lực quả nhiên to lớn!”

Mi Thiên ngồi trên mặt đất, nhìn đằng xa, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Lần phong ấn này của ông có thể nói là hoàn mĩ.

Có một kiện thần vật như vậy, đối phó với Thạch Hổ lại nắm chắc thêm vài phần.

Bất quá, cổ chú phong ấn này cũng không phải thập toàn thập mĩ, có một số tì vết nho nhỏ.

Mi Thiên cũng không muốn giấu giếm, bén nói thật ra: “Ta thi triển phong ấn cổ chú, tuy có thể áp chế oán linh La Hầu, nhưng phong ấn này cũng có một chỗ thiếu sót, đó là bộ phận linh lực mà ma cung ẩn chứa cũng bị phong ấn luôn.

Bây giờ ngươi chỉ có thể thi triển ra một bộ phận nhỏ của uy lực La Hầu chi cung thôi.

Bất quá, theo tu vi của ngươi từ từ tăng lên, lực lượng cũng từ từ mạnh lên, ngươi có thể từ từ giải trừ phong ấn từng chút một, mãi đến khi ngươi có thể bằng vào lực lượng của chính mình khống chế La Hầu chi cung.

“Con biết rồi.” Triệu Thụy gật gật đầu.

Thực ra, hắn tịnh không cảm thấy uy lực của La Hầu chi cung bị yếu đi.

Thậm chí hắn còn cảm thấy uy lực của La Hầu chi cung còn mạnh hơn hai lần trước không ít.

Đây đại khái là vì phong ấn cổ chú của Mi Thiên cao cấp hơn nhiều so với Phong Ma hoàn của Huyền Linh đại sư.

Khi phong ấn La Hầu, phong ấn luôn cả uy lực của ma cung, tương đối mà nói, cũng khá nhỏ.

Mà Huyền Linh đại sư ngày đó để tạm thời phong ấn oán linh của La Hầu, đã dùng hết tâm lực, vẫn không thể phong ấn được.

Còn có làm giảm uy lực của ma cung hay không, thì không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.

Thực ra, với thực lực của hắn hiện nay, cũng không cách nào lo nghĩ tới.

Triệu Thụy nắm chặt La Hầu chi cung, hết sức hài lòng đối với phong ấn.

Hắn bây giờ đã hoàn toàn điều khiển được La Hầu chi cung, thực lực có thể nói là đã tăng mạnh.

Cho dù đối mặt với hung linh như Thạch Hổ, lúc này hắn cũng không sợ chút nào.

Cho dù oán linh trong La Hầu chi cung đã bị phong ấn, nhưng muốn bắn ra La Hầu chi tiễn cũng cơ hồ hao tận toàn bộ chân khí trong cơ thể Triệu Thụy.

Sau khi bắn La Hầu chi tiễn ra, cần phải có một thời gian tương đối dài để bổ sung chân khí tiêu hao.

Bất quá, tình huống ma cung hấp thu chân khí trong cơ thể một cách không có chừng mực đã không xảy ra.

Triệu Thụy thập phần cao hứng bỏ La Hầu chi cung vào Càn Khôn giới chỉ, lại cảm ơn Mi Thiên lần nữa.

Mi Thiên lạnh nhạt cười nói: “Triệu Thụy, oán linh của La Hầu ta đã giúp ngươi phong ấn rồi, ngươi còn nhớ ước định giữa chúng ta không?”

Triệu Thụy nói: “Đương nhiên nhớ chứ, diệt trừ Thạch Hổ, để Hoàng Tuyền Địa Cung trở về trạng thái cân bằng trước kia.”

Khuôn mặt già nua của Mi Thiên lộ ra nét cười: “Ngươi nhớ thì tốt, chờ chân khí của ngươi khôi phục, thì đi Hoàng Tuyền Kim Điện đi, diệt trừ Thạch Hổ càng sớm càng tốt.

Bởi vì, chúng ta không biết hắn chuẩn bị chừng nào bắt đầu nghi thức thần bí, và kết thúc vào lúc nào.

Vạn nhất một khi tới muộn, chờ hắn tiến vào Độ Kiếp kì, vậy thì quá muộn rồi!”

“Tốt! Vậy con đi đây!” Triệu Thụy dùng sức gật mạnh đầu một cái.

“Sư phó, con cũng phải đi.” Đôn Triệt đột nhiên chen vào “Thế lực của Thạch Hổ to lớn, Hoàng Tuyền Kim Điện đã thành nơi long đàm hổ huyệt, Triệu Thụy huynh đệ đi một mình, lực lượng chỉ sợ hơi đơn bạc.”

“Con cũng đi!”

“Sư phó, con cũng đi nữa!”

“…”

“…”

Những yêu linh khác cũng tranh nhau thỉnh cầu Mi Thiên.

Mi Thiên đưa tay ngăn đám linh yêu lại: “Đôn Triệt có thể đi, những người khác ở lại trong bộ lạc, không thể ra ngoài một bước.”

“Sao vậy sư phụ?” Đôn Ngân rất bất mãn la lớn “Sao Đôn Triệt đi được mà tụi con đi không được? Sư phụ bất công quá!”

Đôn Triệt nói: “Đây là ta muốn tốt cho các ngươi.

Đôn Triệt là người tu vi tinh thâm nhất, thực lực cường đại nhất trong các ngươi.

Hắn theo Triệu Thụy đi Hoàng Tuyền Kim Điện có thể giúp được cho Triệu Thụy.

Tu vi các ngươi thua xa Đôn Triệt, đi Hoàng Tuyền Kim Điện tự bảo vệ mình còn khó, có thể giúp được bao nhiêu cho Triệu Thụy? Nói không chừng, còn khiến Triệu Thụy phân tâm, bị các ngươi làm liên lụy!

Ta không cho các ngươi đi, là không muốn các ngươi mất mạng oan uổng!”

“Thực lực của con đâu kém dữ vậy!” Đôn Ngân không phục lầm bầm một câu, bất quá cũng không tiếp tục giữ ý kiến ban đầu.

Những yêu linh khác trước nay đều sợ Mi Thiên, không cho đi Hoàng Tuyền Kim Điện thì không dám xin nữa.

“Bọn con đã không đi, vậy không bằng mở tiệc chia tay, chúc Triệu Thụy và Đôn Triệt lên đường thuận lợi, thế nào?” Đôn Ngân im lặng được mấy giây, lại nhảy dựng lên, lớn giọng đề nghị.

Đôn Triệt cũng thích náo nhiệt, nghe vậy liền đáp ứng: “Hay đấy! Chúng ta ăn thật nhiều một phen!”

Những yêu khác rãnh rỗi, tự nhiên cũng không phản đối.

Triệu Thụy cần một chút thời gian để khôi phục chân khí, không dị nghị gì.

Đôn Triệt và Đôn Ngân cao hứng bừng bừng, dẫn một đám linh yêu mổ Thiên Thích Ma Trư, chuẩn bị tiệc chia tay.

Đôn Triệt hết sức cao hứng, cũng hết sức tích cực, bởi vì đối với hắn, được ăn nhiều là lạc thú nhất trong cuộc sống.

Mổ Thiên Thích Ma Trư xong, dùng pháp thuật đốt lên đống lửa hừng hực, dùng gậy dài xỏ từng miếng thịt lớn nướng trên lửa.

Theo từng đợt mùi thịt từ trong đống lửa bay ra, đám yêu linh nhảy điệu nhảy nguyên thủy, dùng âm phù kì quái xướng ca dao, tỏ ý chúc phúc Triệu Thụy và Đôn Triệt, chúc bọn hắn ngày mai thuận lợi.

Triệu Thụy nhìn những yêu linh này uốn éo thân thể to lớn và vụng về bên đống lửa, cảm thấy thập phần hứng thú.

Đặc biệt là Đôn Triệt, thân thể so với Đôn Triệt còn thô tráng hơn, nhảy múa lên càng khiến người ta không nhịn được cười.

Đôn Ngân đang nhảy tới lúc cao hứng, đột nhiên thấy khóe miệng Triệu Thụy có nụ cười, đột nhiên nổi hứng muốn đùa dai.

Cô đưa mắt ra hiệu cho Đôn Triệt, đặt mông ngồi cạnh Triệu Thụy, cánh tay lông lá cà cà lên người Triệu Thụy, gãi đầu làm bộ uống rượu nói: “Triệu Thụy đại huynh đệ, ta đúng là rất có cảm giác với ngươi, ngươi đối với ta cảm giác thế nào?”

Triệu Thụy nhìn Đôn Ngân như một ngọn tháp bằng sắt một cái, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi hết cả da gà lên.

Hắn không khỏi cười khổ nói: “Đôn Ngân đại tỉ, ngươi đừng đùa.

Lần đầu gặp, không phải ngươi nói ta khó coi lắm sao? Sao đột nhiên lại có cảm giác với ta?”

Đôn Ngân đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Triệu Thụy: “Không phải đã trải qua bao nhiêu ngày rồi sao? Ta bây giờ càng nhìn càng cảm thấy ngươi đẹp trai, càng nhìn, trong lòng càng thích, người ta… người ta…”

Nói tới đây, Đôn Ngân làm bộ khó xử: “Người ta hận không thể thành thân với ngươi ngay!”

Cho dù Triệu Thụy trước giờ bình tĩnh, nhưng nghe câu này, hắn như con chuột bị giẫm phải đuôi, xém chút nhảy dựng lên.

Hắn “vù” một tiếng, nhảy ra thật xa, mặt mày khẩn trương nhìn Đôn Ngân nói: “Đôn Ngân đại tỉ, ngài nói đùa rồi.”

Đôn Ngân, Đôn Triệt và những linh yêu khác thấy Triệu Thụy khẩn trương như thế, chỉ cảm thấy hứng thú dị thường, hi hi ha ha cười lớn.

Đặc biệt là kẻ bày trò Đôn Ngân càng toét miệng rộng, cười không chịu nổi.

Triệu Thụy sờ sờ mũi, chỉ có thể cười khổ, hắn không ngờ mình trước giờ tinh minh, lại bị một đám yêu linh đùa bỡn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio