Thần Ma Chi Mộ

chương 534

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười ngày sau, Triệu Thụy, Đôn Triệt theo Huyền Linh đại sư bay tới ngoại vi Thục sơn.

Xuyên qua kết giới, chỉ thấy từng đỉnh núi lơ lửng giữa không trung xuất hiện trước mắt mọi người.

Những đỉnh núi này đều xanh um rậm rạp, hùng kì hiểm tuấn, mây mù quấn quanh giữa những đỉnh núi, giống như tiên cảnh.

Từng bầy chim quý hiếm kỳ lạ bay lượn trên không, từ đỉnh núi này bay sang đỉnh núi khác.

“Chỗ này thật đẹp.” Đôn Triệt trước giờ chưa từng thấy cảnh đẹp, trợn to đôi mắt, nhìn ngó quanh quất, luôn cảm thấy nhìn chưa đủ.

“Đôn Triệt, ngươi có muốn ở lại đây không?” Triệu Thụy đùa “Nếu đồng ý, vậy để Huyền Linh đại sư nói giúp ngươi.

Với quan hệ giữa ông ta và Thục Sơn chưởng giáo, để ngươi ở lại đây mười năm tám năm không có vấn đề gì.”

Đôn Triệt tin là thật, mắt bò liền sáng lên, vội vàng quay đầu nhìn Huyền Linh đại sư hỏi: “Đại sư, ông thật sự có thể giúp tôi ở lại đây sao?”

Huyền Linh đại sư thấy Đôn Triệt đơn thuần khả ái như vậy, không khỏi vuốt râu cười lên ha hả.

Ba người bay ở Thục Sơn chưa bao lâu, năm đệ tử Thục Sơn ăn mặc giống nhau giá ngự phi kiếm bay thẳng tới trước mặt, chặn đường ba người lại.

Trong đám đệ tử Thục Sơn, có bốn người cưỡi phi kiếm to lớn màu đỏ, chỉ có một người cưỡi phi kiếm màu xanh biếc, đặc biệt bắt mắt.

Triệu Thụy vô ý đánh giá tên đệ tử Thục Sơn này một cái.

Tên đệ tử Thục Sơn này mi nhỏ mắt nhỏ, da dẻ trắng nõn, dung mạo đẹp đẽ, nhưng tạo cho người ta một cảm giác âm nhu.

Ngoài ra, tuy trên mặt tên đệ tử này không có biểu tình gì, nhưng ở sâu trong mắt lại ẩn chứa sự ngạo mạn dày đặc, giống như trên thế giới này không có thứ gì lọt được vào mắt hắn.

“Các ngươi là ai, không ngờ lại dám xông vào Thục Sơn chúng ta.” Tên đệ tử Thục Sơn hơi ngẩng đầu, quét mắt nhìn ba người, lạnh lùng hỏi.

Huyền Linh đại sư còn chưa kịp nói, tên đệ tử bên phải đã la lớn: “Đại sư huynh hỏi thì các ngươi nói đi chứ! Các ngươi điếc à! Còn không mau trả lời!”

Huyền Linh đại sư trước giờ được người ta tôn kính, bây giờ thấy tên đệ tử Thục Sơn này vô lễ như vậy, trong lòng không khỏi hơi không vui.

Ông ta ngừng lại trên không, lạnh nhạt nói: “Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?”

Tên đệ tử bên phải đánh giá Huyền Linh đại sư hai cái, cảm thấy lão già trước mặt đúng là chưa từng thấy qua, nhưng lại cảm thấy lão già này tựa hồ khí độ bất phàm, nhất thời ngập ngừng do dự không đoán ra được là ai.

Bởi vì, Huyền Linh đại sư chuyên chú vào luyện khí, cảnh giới thật sự chỉ thuộc vào hạng trung bình khá trong đám tu chân giả.

Mà hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đều có bản lĩnh ẩn giấu tu vi cực mạnh, đặc biệt là Triệu Thụy, nếu chú ý ẩn giấu, căn bản khiến người ta không nhìn ra được sâu cạn.

Lúc này, tên đệ tử Thục Sơn âm nhu dẫn đầu đột nhiên cười cười, trong nụ cười lộ vẻ khinh thường sâu sắc, dường như cho rằng Huyền Linh đại sư hư trương thanh thế.

“Ta không quản ngươi là ai, cho dù ngươi là thiên vương lão tử, tự tiện xông vào Thục Sơn Kiếm Phái, phá hoại quy củ của Thục Sơn Kiếm Phái ta, vẫn phải chịu nghiêm phạt như thường.

Các ngươi bó tay chịu trói hay đợi bọn ta động thủ?”

Triệu Thụy trước giờ bình tĩnh, trong lòng sớm đã hết sức bất mãn với những đệ tự Thục Sơn này, nhưng hắn vẫn có thể khống chế tình cảm của mình.

Bất quá, Đôn Triệt đã không kìm được, nắm chặt nắm tay, trừng to đôi mắt bò, quát lớn: “Ai dám động thủ! Lên đây thử xem! Xem ta đập dẹp hắn ra sao!”

Khí thế cuồng mãnh trong cơ thể Đôn Triệt bộc phát ra, khuếch tán ra xung quanh, đánh cho bọn đệ tử Thục Sơn kia cơ hồ đứng không vững!

Mấy tên đệ tử Thục Sơn đó không khỏi đồng thời biến sắc mặt.

Bọn họ không ngờ yêu quái này thực lực lại cường hãn như vậy!

Chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kì!

Năm tên đệ tử Thục Sơn đồng thời tiến vào trạng thái chiến đấu, như lâm đại địch.

Huyền Linh đại sư không muốn xung đột với Thục Sơn Kiếm Phái, càng không muốn so đo với mấy tên tiểu bối.

Ông ta thấy bầu không khí căng thẳng, bèn vung tay một cái, chặn Đôn Triệt lại, nói với đệ tử Thục Sơn: “Ta là Huyền Linh của Luyện Khí Tông, là bằng hữu nhiều năm với Lý Lăng Phong của Thục Sơn Kiếm Phái các ngươi.

Lần này cũng là Lý Lăng Phong mời chúng ta đến.

Nếu không tin, các ngươi có thể tìm Lý Lăng Phong chứng minh.”

Mấy tên đệ tử Thục Sơn nhìn nhau một cái, không dám chậm trễ, vội vàng dùng phương pháp truyền tin đặc biệt trong môn phái truyền tin cho chưởng giáo, tiến hành chứng thực.

Trong lúc bọn họ tiến hành chứng thực, Triệu Thụy hơi kì quái, truyền âm hỏi Huyền Linh đại sư: “Huyền Linh đại sư, ông không phải là bạn bè lâu năm với Lý Lăng Phong sao? Sao những đệ tử Thục Sơn này đều không nhận ra ông?”

Huyền Linh đại sư cười khổ một cái, nói: “Ta và Lý Lăng Phong bình thường đều gặp mặt nói chuyện trong Thiên Phúc ảo cảnh, mấy lần gặp mặt thực sự đều ở bên ngoài Thục Sơn Kiếm Phái, ta đại khái đã bốn năm trăm năm chưa vào Thục Sơn Kiếm Phái.

Chẳng trách những đệ tử Thục Sơn này không nhận ra ta.

Nếu không phải lần này Lý Lăng Phong tự mình muốn gặp ngươi, chỉ sợ ta còn lười lên Thục Sơn.”

Hai người vừa nói tới đó, một giọng trong trẻo từ đỉnh cao nhất của Thục Sơn truyền tới:

“Huyền Linh lão hữu, đã lâu không gặp, ngươi sao không lên tiếng gọi mà xông thẳng vào, mấy đệ tử này của ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, mạo phạm ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng trách!”

Mấy đệ tử Thục Sơn đó nghe giọng của chưởng giáo, không khỏi hoảng lên, vội vàng hành lễ bồi tội với ba người Huyền Linh, Triệu Thụy.

Huyền Linh đại sư không muốn so đo với vãn bối, tránh mất thân phận, bèn cười ha ha, truyền âm cho Lý Lăng Phong: “Lăng Phong, ta với ngươi nhiều năm không gặp, cũng chẳng trách những hậu bối này không biết lai lịch của ta.

Kẻ không biết không có tội, bỏ đi, bỏ đi.”

Nói xong, ông ta phân phó năm tên đệ tử Thục Sơn: “Các ngươi đi trước dẫn đường, mang bọn ta tới gặp Lý Lăng Phong.”

Mấy tên đệ tử đó giờ như quả cà bị sét đánh, sớm đã không còn sự hung hăng hống hách ban đầu, nào dám nói không, vội vàng đi trước dẫn đường, chỉ hi vọng Huyền Linh đại sư sau khi gặp được chưởng giáo không nói xấu bọn chúng, bọn chúng đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Một đám người bay về phía ngọn núi cao nhất của Thục Sơn, qua một hồi liền tới mục đích: Vọng Nguyệt Phong, đỉnh cao nhất của Thục Sơn.

Trên đỉnh Vọng Nguyệt Phong nhô lên một tòa đại điện mộc mạc mà hùng vĩ.

Đó chính là nơi bình thường chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lăng Phong tu luyện và xử lý công việc thường ngày.

Ba người vừa đáp xuống quảng trường đá xanh bên ngoài đại điện, một tu chân giả thân thể cao ốm, khoác bộ đồ trắng đã cười lớn bước ra đón.

Năm tên đệ tử Thục Sơn thấy chưởng giáo tự thân ra đón, không khỏi giật nảy mình.

Bởi vì, chưởng giáo Lý Lăng Phong là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, không chỉ có quyền uy vô thượng trong Thục Sơn Kiếm Phái, mà trên tu chân giới cũng là đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Bọn họ cơ hồ chưa từng thấy chưởng giáo tự mình ra ngoài đại điện đón tiếp người khác.

Cho dù là chưởng giáo phái khác tới tìm Lý Lăng Phong cũng vậy.

Nhưng bây giờ, chưởng giáo lại tự mình ra ngoài đại điện đón tiếp, có thể thấy chưởng giáo xem trọng ba người này thế nào, thậm chí còn hơn xa những chưởng giáo của các tu chân môn phái khác!

Thế nhưng, bọn họ lại cứ bất kính với những vị khách tôn quý thế này!

Năm người không khỏi thấp thỏm trong lòng, không biết hậu quả của mình sẽ ra sao.

“Huyền Linh đạo hữu, đã lâu không gặp.” Lý Lăng Phong theo gió bay tới trước Huyền Linh đại sư, hành một lễ, sao đó cười nói.

Trên mặt Huyền Linh đại sư lộ ra nụ cười: “Lăng Phong, đâu có lâu lắm, mấy ngày trước còn nói chuyện trên Thiên Phúc ảo cảnh mà?”

Lý Lăng Phong cười nói: “Đó chỉ là giao lưu giữa những ảo tượng, sao đủ so sánh với người thật gặp mặt?”

Huyền Linh cười ha ha, quay đầu qua Triệu Thụy giới thiệu: “Triệu Thụy, vị này chính là Lý Lăng Phong chưởng giáo, một trong tứ đại đỉnh phong cường giả.”

“Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, may mắn được gặp!” Triệu Thụy hành một lễ với Lý Lăng Phong, sau đó cẩn thận đánh giá vị đỉnh phong cường giả trong truyền thuyết này.

Lý Lăng Phong này dung mạo có uy, nhìn khoảng bốn năm chục tuổi, nhưng sắc mặt hồng hào, da dẻ trơn láng, tay áo phất phơ, có vài phần bộ dạng thần tiên.

So với mấy tên đệ tử Thục Sơn đó, Lý Lăng Phong hết sức hiền hòa, nhưng trong sự hiền hòa lại lộ ra sư uy nghiêm vô hình, khiến người ta không dám xem nhẹ.

Trong khi Triệu Thụy đánh giá Lý Lăng Phong, Lý Lăng Phong cũng đánh giá Triệu Thụy.

Ông ta không khỏi hơi kinh ngạc, bởi vì Triệu Thụy so với sự trẻ tuổi trong tưởng tượng của ông còn trẻ hơn nhiều!

“Huyền Linh lão hữu, vị này chính là Triệu Thụy mà ông từng đề cập?” Lý Lăng Phong không nhịn được hỏi lại một câu.

“Đúng vậy! Chính là hắn!”

Lý Lăng Phong gật gật đầu, ôn hòa nói với Triệu Thụy: “Chính ngươi đánh chết Hoa Dương Chân Quân à.

Ngươi so với tưởng tượng của ta còn trẻ hơn a! Tuổi trẻ như vậy đã tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp kì, hơn nữa còn đánh bại cường giả thứ năm trong tu chân giới, thật khiến người ta kinh ngạc than thở.

Huyền Linh lão hữu từng không chỉ một lần đề cập về ngươi với ta, khen ngươi không dứt miệng, còn khen ngươi là cường giả trẻ tuổi nhất trong tu chân giới.

Ta vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay gặp mặt mới phát hiện, Huyền Linh đạo hữu nói không ngoa chút nào!”

Năm tên Thục Sơn đệ tử đứng bên cạnh nghe chưởng giáo ca ngợi Triệu Thụy như vậy, không khỏi chấn kinh vô cùng.

Do Triệu Thụy ẩn giấu lực lượng chân thật, trong mắt bọn họ, Triệu Thụy bất quá chỉ là một tu chân giả cấp thấp mà thôi, xem ra chẳng có chút mặt mũi nào.

Nhưng bọn họ vạn vạn lần không ngờ, Triệu Thụy này lại đánh chết Hoa Dương Chân Quân!

Mà chưởng giáo Lý Lăng Phong đối với Triệu Thụy này càng hết sức khen ngợi!

Phải biết, bản thân Lý Lăng Phong là một tu chân giả thiên tư thông dĩnh, trước giờ đều được khen là đỉnh phong cường giả có thời gian tu luyện ngắn nhất trong tu chân giới.

Chính vì như vậy, Lý Lăng Phong cực ít khen người khác.

Bây giờ, Lý Lăng Phong lại khen ngợi Triệu Thụy như vậy, không tiếc lời nào, điều này sao không khiến bọn họ cảm thấy chấn kinh!

Bọn họ lén lút đánh giá Triệu Thụy, không khỏi cảm thấy tu chân giả trẻ tuổi này là thần bí nhất, thâm tàng bất lộ nhất trong ba người.

Bọn họ càng thêm lo lắng cho mình.

Đồng thời đắc tội với hai vị Độ Kiếp kì cường giả và một đại tông sư của Luyện Khí Tông, chưởng giáo Lý Lăng Phong sẽ trừng phạt họ thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio