Vội vội vàng vàng, Triệu Thụy trở về ký túc xá.
Vừa đẩy cửa vào xem, hắn chỉ thấy La Thành, Hàn Tinh, Chu Vĩ đang ngồi vây quanh một cái bàn đánh mạt chược chẳng biết đã kiếm ở đâu ra, trên bàn bày ngổn ngang quân mạt chược.
Sắc mặt của Chu Vĩ và Hàn Tinh khá là khó coi, còn cặp mắt của La Thành lại càng đờ đẫn hơn, mặt trông xám xịt().
Ngồi đối diện với bọn họ không ngờ lại chính là cô nàng la lị Vân Phi tính cách khó dò đó.
Cái khuôn mặt xinh xắn trắng mịn đang tươi cười hớn hở, trông rất cao hứng().
Nói ban nãy vì sao Triệu Thụy thấy tiếng hừm ở trong điện thoại nghe có chút quen tại, hóa ra vì nó là của Vân Phi.
Chẳng cần phải hỏi, chỉ cần nhìn gương mặt của mấy anh chàng này là Triệu Thụy cũng đủ biết ba cái tên đồng nghiệp này khẳng định là đã thua te tua rồi, có mỗi Vân Phi là người duy nhất thắng bạc mà thôi.
"Trời ơi, lão đại, cậu rốt cuộc cũng về rồi, mau mau qua đây thế tớ đi!" La Thành vừa trông thấy Triệu Thụy liền như gặp được cứu tinh, vội vộng vàng vàng kéo ghế ra nhường chỗ.
"Thua hết bao nhiêu rồi?" Triệu Thụy liếc ngang qua hắn hỏi, "tiền ăn tháng này còn lại chút nào không?"
La Thành mặt như đưa đám, bắt đầu rên rỉ: "Đừng nói là tháng này, ngay cả tiền ăn tháng sau cũng đều thua sạch rồi đây! Sau này chỉ có nước đớp không khí mà sống() thôi!"
"Bình thường chơi mạt chược không phải chỉ chơi vui sao? Tại sao lần này đánh lớn quá vậy? Còn nữa, nhà cậu mỗi tháng mới chuyển tiền cho cậu một lần, làm thế nào mà ngay cả tiền tháng sau cũng thua cho được chứ?" Triệu Thụy thoáng có chút giật mình.
Vân Phi dương dương tự đắc lôi ra trước mặt một tờ giấy, huơ huơ ở trên không.
"Hi hi, không có tiền mặt, bộ không thể viết giấy nợ sao? Hứ, cái tên mập này ban đầu thấy tôi thua mấy ván, liền đã nghĩ chiếm tiện nghi của tôi, muốn chơi lớn.
Kết quả sau đó thua lại càng thêm thua, đáng kiếp!"
"Oan quá, thật là oan quá!" La Thành mặt mày ủy khuất, chỉ thiếu điều chưa đấm ngực giậm chân, khóc thiên trách địa() mà thôi.
"Bọn tớ lúc đầu chỉ là muốn chơi vui, giải trí một chút, giết thời gian, đâu hề nghĩ đến chơi ăn tiền.
Nhưng mà Vân Phi sau khi thua mấy ván liền không cam tâm, nói là chơi vầy không có ý nghĩa, muốn chơi lớn.
Cô ấy còn nói nếu như tớ thắng thì mấy mươi bữa ăn mà tớ còn nợ cô ấy trước đây cũng sẽ được xóa hết().
Tớ vốn nghĩ có thể thanh toán hết các khoản nợ một lượt.
Nào ngờ, nợ cũ chưa tiêu đã chồng thêm nợ mới.
Món nợ lớn như vầy, khi nào mới có thể trả hết đây!"
"Nói nhảm, tiểu nha đầu Vân Phi này âm hiểm giảo hoạt, đoán chừng đã cố ý sắp đặt từ ngay lúc ban đầu, dụ cho ba tên các cậu mắc câu để thua thảm đến như vậy đó!" Triệu Thụy cốc cho hắn một cái thật mạnh, hoàn toàn không có chút đồng tình.
Chu Vĩ và Hàn Tinh ngồi ở phía đối diện liếc mắt cười gượng, cũng không hé miệng, biết rằng bản thân lần này xem như là đã xong rồi.
Vân Phi vậy mà là một bài tinh(), đó là điều mà không ai có thể lường tới được.
Có điều, Vân Phi cũng rất không phục, dẩu cái miệng nhỏ lên thầm nói: "Triệu Thụy đáng chết, dựa vào cái gì mà nói tôi âm hiểm giảo hoạt! Tôi chơi bài cũng dựa vào bản lãnh chân chính, lại không có giở thủ đoạn gì.
Nếu như anh không phục thì có thể vào chơi mà! Hừm, hừm, chỉ sợ anh không dám."
Nói xong, cô hất chiếc cằm nhọn lên nhìn về ánh mắt của Triệu Thụy, đầy vẻ khiêu khích.
"Được! Chơi thì chơi!" Triệu Thụy ngồi vào chỗ của La Thành nói, "chơi bao nhiêu?"
"Ừm, mười đồng một ván."
"Mười đồng!" Triệu Thụy rốt cuộc đã minh bạch vì sao tên mập lại chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thua sạch.
Chơi lớn như vậy, muốn không cháy túi cũng không được.
Thế mà hắn cũng dám chơi, đây đơn thuần tuyệt đối là đánh bạc.
"Thế nào? Sợ sao?" Vân Phi hỏi.
Triệu Thụy nhún vai nói: "Chẳng sao cả, dù gì thì tôi cũng nhất định sẽ thắng."
Hắn nói như vậy cũng là có chút căn cứ.
Chí ít thì kỹ thuật chơi mạt chược của hắn ở trong ký túc xá cũng xem như không tệ, thắng nhiều thua ít.
Vân Phi chun chiếc mũi ngọc, dè bỉu coi thường, hoàn toàn không tin mấy lời này.
Có điều, Triệu Thụy đã đồng ý chịu chơi, vậy cũng tốt rồi.
"Mười đồng nhiều quá, hay là hai người các cậu chơi đi, tớ thật không thể phụng bồi nữa." Hàn Tinh đanh mặt, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi.
Mặc dầu ban nãy hắn thua ít, nhưng ai mà biết được khi nào thì vận khí của mình sẽ xấu đi chứ?
Thậm chí ngay cả kẻ có gia cảnh giàu có là Chu Vĩ cũng phải gượng cười, đẩy gọng kính nói: "Tớ cũng không chơi nữa.
Cứ tiếp tục chơi chỉ sợ sẽ giống như tên mập, ngay cả chiếc quần đùi cũng sẽ thua mất."
"Không được, không được, bỏ đi hết rồi thì sao kết thúc được nữa!()" Vân Phi lắc đầu nguầy nguậy, không chấp thuận.
Triệu Thụy, địch thủ lớn này vừa mới lộ diện, làm sao có thể dễ dàng mà bỏ qua cho được.
"Các cậu muốn tiến hành quyết đấu cũng đừng đem lôi mấy con cừu non đáng thương như bọn tớ kéo vào trong ngọn lửa chiến tranh chứ." Hàn Tinh có chút bi thảm ủ ê nói, "một ván mười đồng, bọn tớ tuyệt đối không chơi nổi."
Chu Vĩ lập tức gật đầu lia lịa, y như gà mổ thóc, ý ngầm thấu hiểu.
"Hai người các anh coi như là chơi góp vui đi, cùng lắm thì đến lúc đó tiền thua sẽ trả lại cho các anh." Vân Phi khoát tay nói.
Mục tiêu tranh đấu hàng đầu của cô là Triệu Thụy, còn về phần có thắng bao nhiêu tiền, cô chẳng hề có chút quan tâm.
Chu Vĩ và Hàn Tinh vừa nghe, liền quay lại chỗ ngồi.
Dù sao cũng là chơi góp vui, có thua cũng chả sao, thắng còn có lời, vậy thì yên tâm rồi.
Bốn người xoa kỹ rồi bắt đầu bốc bài.
Bọn họ ước định rõ sẽ đánh tám vòng().
Triệu Thụy miệng tuy nói là sẽ không thua, nhưng khi vừa bốc bài xong, sắc mặt hắn liền có chút xanh lại: mười ba con lẻ, không có Xuyên(), cũng chẳng có Đôi.
Chỉ có thể dùng đúng hai từ: cực hẻo!
Chẳng biết nói gì, Triệu Thụy đành phải tùy tiện mà đánh.
Đánh đến con bài thứ ba, hắn vừa mới quẳng ra một con Tam Sách, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi liền nở nụ cười tươi như hoa.
"Hi hi, Ù, Thuần Nhất Sắc()!"
Triệu Thụy sắc mặt xám xịt().
Hàn Tinh cực lực quệt mồ hôi lạnh đang túa ra, một ván này đây thua không ít tiền, còn La Thành trong lòng lại nhủ thầm may mắn, nếu mình còn ngồi ở trên bàn mạt chược, chỉ sợ ngay cả chiếc quần lót cũng không còn.
Triệu Thụy lại đánh thêm một vòng nữa, nhưng Vân Phi đơn thuần là một ả bài tinh, liên tiếp tự bốc trúng.
Đang mỏi mòn chờ Chu Vĩ đánh ra một con sáu, Triệu Thụy vội cầm con bài đẩy đi.
Hắn vừa chuẩn bị than thở rằng Ù bài thật không hề dễ dàng thì Vân Phi lại chớp chớp đôi mắt mắt tròn vo, xảo quyệt nói: "Ù đúng là một hiện tượng tốt à nha, đánh bài cần phải có đẳng cấp đó nhé! Ăn hết, chung tiền điiii."
Nói đoạn, cô nàng chìa cánh tay trắng nõn ra, ngoắc tới ngoắc lui trước mặt Triệu Thụy.
Vừa nhìn kỹ lại, Triệu Thụy lúc này mới phát hiện chính mình quả thật đã đánh nhầm nước, đành phải tự nhận xui xẻo mà móc tiền ra chung cho ba người ở trên bàn.
Hàn Tinh và Chu Vĩ dùng ánh mắt cảm thông nhìn Triệu Thụy.
Bọn họ cũng là lực bất tòng tâm.
Bọn họ cũng đã từng thử chống lũ, nhưng không chỉ không có tác dụng, mà còn bị Vân Phi phát hiện, nên đành phải từ bỏ.
La Thành thì chạy ra sau lưng Vân Phi, nghĩ muốn trộm nhìn bài, giúp cho lão đại một chút.
Kết quả sau khi gặp phải ánh mắt thờ ơ nhưng lại tràn ngập sự uy hiếp Vân Phi, hắn đành ngoan ngõan đứng lánh qua một bên.
Sau vài ván, số tiền trong túi của Triệu Thụy cũng mau chóng thua nhẵn.
Khuôn mặt xinh xắn của Vân Phi thì lại hưng phấn đến rạng ngời, cô cơ hồ cảm thấy từ trước đến giờ mình luôn bị ức hiếp, cuối cùng cũng đã có được khoảnh khắc để nở mày nở mặt.
Chỉ là, Triệu Thụy vẫn trầm tĩnh như cũ, trên mặt cũng không có biểu lộ ra vẻ nóng vội gì.
Bởi vì trong hai vòng này, hắn căn bản đã thấu rõ bài lộ() của Vân Phi.
Hơn nữa sau khi tu chân, đặc biệt là bước vào Đoạt Linh hậu kỳ, trí nhớ của hắn đã được tăng cường rõ rệt, chỉ cần tĩnh tâm là đủ để có thể nhớ rõ mồn một bài lộ của mỗi người.
Thậm chí ngay cả khi xoa bài, vị trí của từng con bài cũng có thể bị hắn ghi nhớ lại.
Những ván kế tiếp, cục diện dần dần trở nên có lợi đối với Triệu Thụy.
Triệu Thụy bắt đầu Ù bài, mà lại toàn Ù lớn.
Vòng thứ ba, Triệu Thụy liên tục làm cái.
Vân Phi vẫn chưa để tâm gì.
Vòng thứ tư, Triệu Thụy tiếp tục làm cái, khuôn mặt của Vân Phi bắt đầu biến sắc.
Vòng thứ năm, Triệu Thụy khí thế huy hoàng, còn trán của Vân Phi thì đã ướt đẫm mồ hôi.
Vòng thứ sáu, Triệu Thụy đuổi cùng đánh tận, Vân Phi đã mồ hôi đầm đìa, tâm hoảng ý loạn, hàm răng ngà nghiến lại kẽo kẹt, nghe như một cô chuột nhắt đang gặm ống thép.
"Anh đã liên tục làm cái mười sáu ván rồi, hẳn đã đủ rồi chứ?" Vân Phi hỏi một câu, vẻ mặt rất là bi phẫn.
"Chưa vội chưa vội, còn hai vòng mà!" Triệu Thụy nhún nhún vai, thần tình thoải mái, "chẳng đã nói là sẽ chơi tám vòng sao? Làm việc thì phải đến nơi đến chốn."
Nghe xong lời này, Vân Phi đột nhiên có cảm giác kích động muốn khóc.
Hai vòng còn lại, Triệu Thụy thả lỏng một chút, để cho người khác cũng thắng được vài ván.
Nhưng điều này chẳng thể thay đổi được tình thế tồi tệ của Vân Phi.
Chơi đến vòng cuối cùng, toàn bộ chồng tiền và giấy nợ vốn ở trước mặt cô đã bị di chuyển sang trước mặt Triệu Thụy.
"Đại Tam Nguyên(), cô lại thua nữa rồi, chung tiền điii!" Triệu Thụy chìa tay ra, miệng tủm tỉm cười.
Vân Phi uất ức lôi ra chiếc ví tiền đã teo tóp lại.
Một tiếng "keng" giòn giã vang lên, chỉ thấy một đồng xu từ trong ví rớt ra, lăn lăn ở trên bàn, rồi sau đó đổ xuống.
Cô đã thua sạch.