Từng cơn gió lạnh đến thấu xương mang theo bông tuyết không ngừng gào thét thê lương trên mặt đất.
Đèn đường chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo u ám.
Người đi đường rất thưa thớt, thậm chí cả xe hơi đều rất ít.
Cho dù thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, cũng là vội vội vàng vàng tăng tốc rời đi.
Lúc này đã là h tối mùng một tết, không ai có hứng đi dạo bên ngoài vào giờ này.
Tra Nãi Vũ đứng ở căn phòng rộng lớn ở trên đỉnh tòa nhà Central Building, tổng bộ của công ty, xuyên qua cửa kính nhìn bầu trời đêm, trong lòng ẩn chứa sự hưng phấn cùng chờ mong.
Sau khi hắn bắt Tôn Tiểu Lan liền dùng ngữ khí uy hiếp điện thoại cho Triệu Thụy: yêu cầu Triệu Thụy h đêm nay đến tòa nhà Central Building gặp mặt.
Nếu Triệu Thụy đến thì Tôn Tiểu Lan không có chuyện gì.
Nếu không, không ai có thể đoán trước hậu quả.
Đầu điện thoại bên kia, Triệu Thụy không chút đắn đo liền đáp ứng.
Tra Nãi Vũ rất hài lòng tính quyết đoán của Triệu Thụy, đồng thời càng thêm đắc ý với quyết định bắt cóc Tôn Tiểu Lan của bản thân.
Nếu không làm vậy quả thật rất khó đối phó với cường giả thiên tiên tam cấp như Triệu Thụy.
Tra Nãi Vũ tin chắc chỉ cần Triệu Thụy đến đây thì đừng mong trở về.
Bởi vì cao thủ của Tra thị gia tộc đều phân bố khắp các tầng, đặc biệt ở tầng trên cùng cứ năm ba bước thì có một trạm canh, mức độ an ninh cực kỳ nghiêm mật.
Về phần Tôn Tiểu Lan, Tra Nãi Vũ không có ý định xử lý nàng, thậm chí chẳng động ngón tay vào mà chỉ đem nàng giam ở phòng bên cạnh rồi phái bảy nữ cao thủ trong gia tộc canh giữ nghiêm mật.
Thái độ đối xử với Tôn Tiểu Lan có thể dùng hai chữ “lễ ngộ” để hình dung.
Cũng không phải bản tính hắn lương thiện mà vì hắn hiểu việc nhỏ không nhịn được, việc lớn khó thành.
Nếu bây giờ làm tổn hại đến Tôn Tiểu Lan mà khiến Triệu Thụy nổi giận, ắt sẽ làm loạn kế hoạch của hắn.
Triệu Thụy là mục tiêu quan trọng nhất của hắn, còn nữ nhân hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không thiếu.
“Triệu Thụy còn chưa đến sao?” Tra Nãi Vũ nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi thư ký.
“Vẫn chưa, chúng ta còn không thấy bóng dáng hắn.” Thư ký trả lời.
“Còn cha ta đâu?” Tra Nãi Vũ lại hỏi.
“Tổng giám đốc đang nhắm mắt dưỡng thần.”
Tra Nãi Vũ gật đầu, dù sao Triệu Thụy cũng là một võ giả thiên tiên tam cấp.
Dù có Tôn Tiểu Lan làm con tin cũng chỉ có thể làm mồi nhử, còn muốn hắn bó tay chịu trói rất khó.
Cuối cùng khẳng định là một phen kịch chiến, vẫn cần Tra Trung Hoành ra tay.
Lúc này cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận quyết chiến sắp tới.
Nghĩ đến đây, Tra Nãi Vũ khoát tay nói: ”Được, ta biết rồi.
Ngươi ra ngoài trước đi.
Nếu Triệu Thụy tới, lập tức thông báo cho ta.”
Thư ký gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thư ký vừa đóng cửa phòng làm việc.
Một bóng người thần bí xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ của phòng.
Tra Nãi Vũ cảm thấy khác thường, lập tức quay đầu lại, liền thấy cửa sổ bằng kính chống đạn bị một luồng sức mạnh khổng lồ trong chớp mắt đánh nát.
Ngay sau đó, bóng người phóng vào phòng như tia chớp, lấy thế sét đánh không kịp che tai đánh về phía hắn.
Tra Nãi Vũ trong khoảnh khắc này thấy rõ khuôn mặt đối thủ.
Đó là một khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, chỉ có điều vẻ mặt lạnh đến thấu xương.
“Triệu Thụy!”
Tra Nãi Vũ hoảng hốt, thất thanh la lên.
Hắn vốn nghĩ có Tôn Tiểu Lan làm con tin Triệu Thụy sẽ ngoan ngoãn theo hẹn mà đến.
Cho dù có động tác mờ ám gì cũng chỉ hướng về phía Tôn Tiểu Lan.
Cho nên hắn cố ý sắp đặt nhiều lớp phòng vệ ngoài căn phòng của Tôn Tiểu Lan.
Ai ngờ Triệu Thụy lại bỏ mặc Tôn Tiểu Lan mà xông đến chỗ hắn!
Thật sự ngoài dự đoán của của mọi người!
Mũi chân Tra Nãi Vũ điểm trên mặt đất nhanh chóng lui về phía sau.
Dù hắn là võ giả thiên tiên nhị cấp nhưng hắn biết bản thân không phải đối thủ của Triệu Thụy.
Hắn chỉ hy vọng bản thân có thể thối lui ra bên ngoài phòng, bởi vì cường giả trong gia tộc được bố trí dày đặc bên ngoài có thể ngăn cản Triệu Thụy.
Trong lúc Tra Nãi Vũ tính toán thì thân hình Triệu Thụy đột nhiên tăng tốc, giống như là quỷ mị kéo theo một dãy tàn ảnh trong nháy mắt đến trước người Tra Nãi Vũ.
Tra Nãi Vũ trong lòng hoảng hốt, không biết vì sao tốc độ Triệu Thụy có thể nhanh như thế.
Biết đây là lúc sinh tử quan đầu, hắn không hề nghĩ ngợi, điên cuồng hét lên, biến chưởng thành đao mạnh mẽ chém từ trên xuống.
Chân khí sắc bén như hai lưỡi dao, lập tức phát ra bổ xuống Triệu Thụy.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, không hề tránh né mà đưa cánh tay ra trước đỡ đòn.
“Xuy Xuy” hai tiếng vang lên, hai luồng chân khí cắt nát ống tay áo của hắn, nhưng thân thể hắn thì không chút thương tổn.
Tra Nãi Vũ kinh hãi, không ngờ tới tuyệt chiêu đắc ý của hắn lại không thể làm thương hại Triệu Thụy chút nào.
Không đợi hắn lấy lại bình tĩnh, Triệu Thụy đã đến gần vươn tay bóp chặt cổ họng hắn.
Tra Nãi Vũ cảm thấy cổ họng như bị kẹp giữa chiếc kìm sắt, không cách nào thở nổi, chân khí trong cơ thể không thể đề nổi nửa phần.
Hai mắt hắn dần tối đi, đầu choáng váng, không tự giác mở to miệng, những tưởng hít thở.
“Tôn Tiểu Lan đâu?” Triệu Thụy giơ hắn lên, lạnh lùng hỏi.
Tra Nãi Vũ liều mạng lắc đầu, còn muốn ngoan cố chống cự, tay Triệu Thụy đang bóp cổ họng hắn lập tức tăng thêm một phần lực đạo.
Hai mắt Tra Nãi Vũ trợn trắng, cảm giác xương cổ họng sắp bị bóp nát.
Lúc này hắn mới hoảng hốt không ngừng đưa tay chỉ vào vách tường, ra dấu Tôn Tiểu Lan ở phòng kế bên.
Triệu Thụy liền kéo hắn chuẩn bị đi qua căn phòng kế bên.
Ầm một tiếng, cửa phòng làm việc của Tra Nãi Vũ bị người khác phá vỡ, tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc dẫn theo rất nhiều cường giả trong gia tộc rầm rộ tiến vào, cơ hồ phong bế cả căn phòng đến cả giọt nước cũng không lọt.
Nhìn đâu cũng chỉ thấy người.
Bọn họ vừa nghe thấy chỗ này có tiếng đánh nhau liền chạy tới!
Thấy Triệu Thụy bắt giữ con trưởng của mình, ánh mắt Tra Trung Hoành lập tức lộ ra hận ý và oán độc vô tận, nhưng giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh như cũ.
“Triệu Thụy! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!”
Triệu Thụy liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên gật đầu: ”Không sai, ta theo ước hẹn mà đến.
Tôn Tiểu Lan đâu?”
“Tôn Tiểu Lan đang nằm trong tay ta.” Tra Trung Hoành hung hăng vừa nói, vừa sai người đem Tôn Tiểu Lan đến, “Nếu ngươi không thả con ta ra, ta lập tức giết ả!”
“Thật không? Đứa con cuối cùng của ngươi đang trên tay ta.” Triệu Thụy nhếch mép, lộ ra nụ cười châm biếm.
”Nếu ngươi không muốn tuyệt hậu, tốt nhất trả Tôn Tiểu Lan cho ta.”
Sắc mặt Tra Trung Hoành lập tức xanh mét, rồi lại chuyển sang màu đỏ.
Lời nói của Triệu Thụy đánh trúng chỗ yếu nhất của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng oán hận và giận dữ.
Một đứa con của hắn đã chết trên tay Triệu Thụy, chỉ còn một đứa cuối cùng.
Tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất, nếu không từ nay về sau hắn thật sự tuyệt hậu, cơ nghiệp của gia tộc rơi vào tay người ngoài!
Bây giờ Tra Trung Hoành vô cùng hối hận, hắn không nghĩ tới Triệu Thụy lại chọn con hắn để xuống tay.
Sớm biết như vậy hắn chắc chắn sẽ phái nhiều cường giả của gia tộc bảo vệ bên cạnh Tra Nãi Vũ! Tra Trung Hoành trừng trừng nhìn Triệu Thụy giống như hung thú hận không thể một hơi nuốt hắn vào bụng.
Qua lúc lâu, hắn mới nghiến răng nói một câu: ”Được! Chúng ta một đổi một! Ta trả Tôn Tiểu Lan cho ngươi, ngươi giao Tra Nãi Vũ lại cho ta!”
“Giao dịch này hình như rất công bằng.” Triệu Thụy lạnh lùng nói, “Ta đồng ý.”
Tra Trung Hoành phất tay, thủ hạ lập tức đẩy Tôn Tiểu Lan ra.
Tôn Tiểu Lan chầm chậm bước về phía Triệu Thụy, trên mặt đầy nước mắt, trong lòng vừa sợ vừa vui mừng.
Khiến nàng sợ hãi là Triệu Thụy thâm tàng bất lộ, có lực lượng mạnh mẽ như thế mà trước nay không để lộ ra chút nào.
Vui là Triệu Thụy biết rõ hung hiểm cực lớn vẫn liều lĩnh đến cứu mình, chứng minh tình cảm giữa hai người vẫn như xưa, không hề thay đổi!
Nhìn Tôn Tiểu Lan đi đến phân nửa, lúc này Triệu Thụy mới thả Tra Nãi Vũ ra.
Tra Nãi Vũ vừa thoát khỏi tay Triệu Thụy liền cố hết sức chạy về phía gia tộc.
Tôn Tiểu Lan cũng tăng tốc, lao vào lòng Triệu Thụy
Ngay lúc này, Triệu Thụy đột nhiên di chuyển.
Hắn đề chân khí trong cơ thể, mũi chân điểm mạnh trên mặt đất, phóng tới trước một tay ôm Tôn Tiểu Lan vào lòng.
Sau đó, giữ nguyên đà lao tới, trong chớp mắt đã đến sau lưng Tra Nãi Vũ.
“Không tốt!”
“Cẩn thận!”
“Tên khốn gian trá!” Sắc mặt tất cả mọi người trong Tra gia tộc đại biến, đồng thời la lớn.
Trong lúc bọn họ sợ hãi kêu lên, Triệu Thụy ngưng tụ sức lực toàn thân vào chân, mang theo lực đạo cuồng mãnh đá vào lưng Tra Nãi Vũ, cú đá phá không phát ra âm thanh bén nhọn xoáy vào tai mọi người.
“Ầm”
Ngay khi cú đá đánh trúng Tra Nãi Vũ, luồng lực đạo mạnh mẽ liền tiến vào thân thể chấn nát kinh mạch toàn thân hắn.
Hắn la lên thảm thiết, máu điên cuồng phun ra, ngã về phía trước, vừa hay lao vào người Tra Trung Hoành.
Mà Triệu Thụy nhờ phản lực của cú đá thay đổi phương hướng phi thẳng về phía sau, ôm chặt Tôn Tiểu Lan từ tầng thứ mấy chục nhảy xuống.
Trước tiên hắn phải mang Tôn Tiểu Lan ẩn dấu an toàn, rồi mới cùng Tra Trung Hoành tử chiến một trận.
Tra Trung Hoành thấy con trưởng chết thảm trong vòng tay của mình sắc mặt liền tái nhợt, rồi lập tức bị lửa giận thiêu cháy, khóe mắt như muốn rách ra.
Hắn đã tuyệt hậu!
Hai đứa con của hắn đều đã chết!
Hơn nữa con trưởng Tra Nãi Vũ, ngay trước mắt mọi người, giữa vòng vây vô số cao thủ gia tộc, bị Triệu Thụy dễ dàng giết chết!
Làm sao khiến hắn không tức giận!
“Triệu Thụy! Ta nhất định đem ngươi chém thành ngàn mảnh!”
Hắn rốt cuộc không thể ra vẻ bình tĩnh được nữa, giống như người điên, điên cuồng hét lên, từ trên tòa nhà nhảy xuống, đuổi theo Triệu Thụy.
Các cao thủ khác của Tra gia đều cảm thấy mất mặt, lửa giận bốc cao, nhanh chóng đuổi theo!