Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu thiếu, một cỗ sát khí nháy mắt bùng nổ thổi quét tới người hắn:
- Cút!
Bị cỗ sát khí xông tới, sắc mặt Triệu thiếu nhất thời trắng nhợt, liên tiếp thối lui ra sau vài bước, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Bốn gã bảo tiêu có được chiến lực Thần chiến sĩ nhị giai nhanh chóng đứng dậy bảo vệ Triệu thiếu, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng.
Kiệt Tư bật dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn bốn gã bảo tiêu.
Mười chiến sĩ cũng đứng lên, tiến lên một bước đi tới phía sau Kiệt Tư, nhìn chằm chằm bốn gã bảo tiêu kia.
Nhóm công tử ca cũng đi tới, bảo tiêu của bọn hắn cũng đi theo, cùng trừng mắt nhìn chằm chằm bên này.
Không khí chợt ngưng trọng, thế cục biến thành căng thẳng.
Trương Mạn Địch mang theo nụ cười đi tới nói:
- Nhạc thiếu, Triệu thiếu, mọi người đi tới nơi này là tìm thú vui mà không phải đấu khí, cho tôi chút mặt mũi, chuyện này bỏ qua đi được không? Thiên Hương Các là tài sản của Thánh tộc đại nhân, ở trong này gây chuyện đối với mọi người đều không tốt!
Triệu thiếu nghe vậy sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Trọng nói:
- Trương tỷ, xem mặt mũi của cô, chuyện này coi như xong. Chúng ta đi!
Triệu thiếu cực kỳ giàu có, nhưng cho dù hắn có tiền, hắn ở trước mặt Thánh tộc cũng chỉ là hạ đẳng. Nếu gây đại họa trong Thiên Hương Các, chỉ sợ hắn sẽ bị Thánh tộc chộp tới ném cho chó ăn.
Chính vì có Thánh tộc làm hậu trường nên Thiên Hương Các mới có thể trở thành một trong bốn đại thánh địa phong nguyệt của Thanh Trượng thành, không người nào dám nháo sự ở nơi này.
Triệu thiếu vừa đi, người hầu của hắn cũng quay trở về chỗ ngồi.
Sau đoạn phân tranh nho nhỏ bình ổn, ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, từng đạo hào quang chiếu xuống sân khấu.
Từng đợt sương khói bay lên, một đóa bạch ngọc liên màu trắng thật lớn từ dưới sân khấu dâng lên, tam thiếu nữ xinh đẹp da trắng như ngọc, tướng mạo diễm lệ đang vây quanh một thiếu nữ tuyệt sắc làn da gợi cảm mê người, da thịt trong suốt như ngọc, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ thanh thuần lại kiều mỵ, gợi cảm ngồi ở trung tâm.
Thiếu nữ tuyệt sắc vừa xuất hiện, hô hấp của các nam nhân đang ngồi đều chậm lại, ánh mắt bị nàng chặt chẽ hấp dẫn.
Tám cô gái vây quanh nàng cũng thật xinh đẹp, nhưng so sánh với nàng chẳng khác gì dung chi tục phấn. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi trên bạch ngọc liên đã tản ra khí tức điềm đạm đáng yêu vô cùng mị lực.
Dù là đại mỹ nhân như Lỵ Toa nhìn thấy nàng cũng phải than thở:
- Cô gái thật đẹp!
Triệu thiếu thở hổn hển đứng lên vô cùng hưng phấn nói:
- Tốt! Tốt! Tốt! So với Trương Tuyết Lệ đẹp hơn gấp mười lần! Tôi muốn nàng! Thân xử nữ của nàng thuộc về tôi!
Dù là Nhạc Trọng đã quen nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc nhưng khi chứng kiến Tề Thanh Nhi cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng:
- Thật xinh đẹp!
Tề Thanh Nhi chẳng những có được dung nhan tuyệt sắc, hơn nữa toàn thân tản ra khí tức thanh nhã đáng yêu, làm người ta vừa nhìn thấy liền sinh ra cảm giác thương tiếc.
Trên sân khấu, Tề Thanh Nhi mấp máy môi, âm nhạc vô cùng tuyệt vời từ trong đôi môi đỏ của nàng chảy ra, tung bay trong hội trường. Tiếng hát của Tề Thanh Nhi giống như tràn ngập ma lực, thanh âm tuyệt vời vang lên không lâu, toàn bộ tiếng động trong hội trường lắng xuống, mọi người đều bị tiếng hát tuyệt vời hấp dẫn, trầm mặc lẳng lặng lắng nghe thanh âm tràn ngập ma lực kia.
Ngay cả Triệu thiếu ánh mắt luôn chớp động dâm quang cũng bị thanh âm kia làm mê say, hai mắt hoàn toàn bị Tề Thanh Nhi hấp dẫn.
Nhạc Trọng vốn hoàn toàn không hiểu gì về âm nhạc nhưng khi nghe tiếng hát tuyệt vời của Tề Thanh Nhi cũng nhắm mắt lại, vô số áp lực tích lũy trong người hắn cũng theo thanh âm tuyệt vời kia tan biến.
Đôi môi Tề Thanh Nhi khép lại, thanh âm tuyệt vời tắt lịm.
- Tề Thanh Nhi, thêm một bài đi! Lại thêm một bài!
- Tề Thanh Nhi, anh yêu em!
- Lại thêm một bài! Thanh Nhi!
Tiếng vỗ tay kịch liệt trong hội trường cơ hồ muốn làm hội trường vỡ tan. Trong mắt thật nhiều người hiện lên vẻ cuồng nhiệt, có chút thất thố lớn tiếng kêu lên.
Triệu thiếu vô cùng si mê nhìn lên Tề Thanh Nhi trên sân khấu trong miệng lẩm bẩm nói:
- Của tôi! Nàng là của tôi! Tôi nhất định phải đạt được nàng!
Đối mặt với những thanh âm hoan hô kia, Tề Thanh Nhi mỉm cười thi lễ, sau đó bạch ngọc liên chậm rãi rút xuống dưới sân khấu, nàng cũng đã biến mất trước mặt mọi người.
Mỹ nhân tuyệt sắc Tề Thanh Nhi vừa biến mất, trong lòng mọi người trong hội trường đều cảm giác buồn bã mất mác.
Trương Mạn Địch mang theo nụ cười tươi tắn đi lên sân khấu, hướng mọi người mỉm cười nói:
- Thanh Nhi đã biểu diễn một ca khúc cho mọi người, nếu mọi người cảm thấy hài lòng, hi vọng đêm nay mọi người có thể ủng hộ trong cuộc thi đấu hoa khôi, giúp Thanh Nhi giành lấy vị trí hoa khôi đứng đầu. Nếu Thanh Nhi có thể vinh đăng đầu bảng, người ra sức nhiều nhất sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của Thanh Nhi!
- Trương tỷ cứ yên tâm, lần này tôi mang đủ ưng tệ, nhất định sẽ ủng hộ Thanh Nhi đoạt được vị trí đầu tiên!
- Lần này người đứng đầu hoa khôi nhất định là Thanh Nhi, Âu Dương Thân này nhất định sẽ mua trăm đóa hoa cho Thanh Nhi!
Thật nhiều công tử ca ngồi bên dưới lớn tiếng biểu hiện, điều này làm nụ cười trên mặt Trương Mạn Địch càng thêm tươi tắn.
Trong phòng hóa trang bên trong Thiên Hương Các, Tề Thanh Nhi yên lặng tháo xuống đồ trang điểm trên người, không hề có chút vẻ vui sướng sau khi đã làm mê đảo vô số nam nhân trước đó.
Bên cạnh Tề Thanh Nhi có một thiếu nữ mặc chiếc váy cực ngắn, trên thân mặc chiếc áo da bó sát bộ ngực đầy đặn, gương mặt diễm lệ, da thịt trắng như tuyết, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi có vẻ khó hiểu nhìn Tề Thanh Nhi hỏi:
- Tiểu thư, những nam nhân trên kia đều bị cô làm mê mẩn thần hồn điên đảo, đêm nay được trợ giúp của bọn hắn cô sẽ thành công trở thành hoa khôi đứng đầu xinh đẹp nhất. Đây là giấc mộng của mấy ngàn nữ nhân trong Thanh Trượng thành, cô chỉ cách vị trí kia còn một bước mà thôi, vì sao cô còn rầu rĩ không vui?
Tề Thanh Nhi sâu kín thở dài:
- Hoa khôi đứng đầu! Vậy thì thế nào? Hoa khôi đẹp nhất còn không phải sẽ trở thành đồ chơi của nam nhân? Vẫn không được lựa chọn vận mệnh của chính mình. Lúc trước chị Tuyết Lệ cũng là hoa khôi của Thiên Hương Các, nhưng kết quả cuối cùng của nàng cũng đã vô cùng thê thảm như vậy. Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng không trở thành hoa khôi!
Trương Tuyết Lệ ở trước đó không lâu bởi vì đón khách quá nhiều, quá tràn đầy, thân thể của nàng đã hỏng mất, cuối cùng đã biến mất khỏi Thiên Hương Các.
Toàn bộ nữ nhân trong Thiên Hương Các đều không biết tung tích của Trương Tuyết Lệ, nhưng trong lòng các nàng tràn ngập nỗi nghi ngờ cùng sợ hãi. Nhưng các nàng đều không được lựa chọn. Một khi đã tiến vào Thiên Hương Các, nếu như không bị người chuộc thân thì cũng phải bán thân cho tới chết. Nếu như có người nào dám can đảm bỏ trốn, một khi bị bắt lại những nữ nhân chạy trốn kia sẽ biến thành thức ăn trên bàn cơm của Thánh tộc.