Một tát của Trịnh Chấn chuẩn bị đánh lên mặt Lạc Thanh Thanh thì một bàn tay đã chộp tới cánh tay của hắn, ánh mắt Trịnh Chấn ngưng lại, sắc mặt âm trầm nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, lẽ nào ngươi muốn làm kẻ địch của Dực Long sơn chúng ta?
Nhạc Trọng nhìn Trịnh Chấn, thản nhiên nói:
- Lạc Thanh Thanh, nếu như lúc này ta giúp cho Bạo Phong cốc các người thoát được một hồi tai kiếp này thì ngươi sẽ dùng cái gì báo đáp ta?
Lạc Thanh Thanh cảnh giác vô cùng nhìn Nhạc Trọng hỏi lại:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lạc Thanh Thanh cho dù là ở trong tuyệt cảnh thì cũng vẫn không hề đáp ứng lung tung bất kỳ chuyện gì, nếu như muốn nàng ta làm nữ nô cả đời, nàng ta thà chết ngay lúc này còn hơn.
Nhạc Trọng nhanh chóng nói ra điều kiện của bản thân:
- Khoa học kỹ thuật thời tiền sử của các ngươi, ngôi thành Bạo Phong này, cũng phải xuất binh giúp ta diệt trừ đám Dực Long sơn, cướp lấy khoa học kỹ thuật tiền sử của bọn chúng. Đúng rồi, Uy Lực Anna bên kia là nữ nhân của ta, hãy để nàng ta đi theo ta, nếu như nàng ta ở lại thì cho nàng làm đại quan, bảo đảm sinh mệnh nàng được an toàn cho ta.
Một vị nữ nhân cao ngạo như Lạc Thanh Thanh thì sẽ không làm nữ nô của Nhạc Trọng, cho nên hắn không có hứng thú quá lớn với nàng ta, cũng không hề cho ra điều kiện giống như thế.
Lạc Thanh Thanh cũng là một nữ nhân vô cùng quyết đoán, kiêu hùng, tuy điều kiện của Nhạc Trọng khá là hà khắc, nhưng nàng chỉ tự hỏi một giây thôi đã cho ra lựa chọn:
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
- Giết hắn!
Trong mắt Trịnh Chấn hiện lên một tia âm trầm, quát lớn mọt tiếng, dưới khé điểm, hôi sắc quang mang chợt lóe, toàn thân tựa như một cơn gió lốc đánh thẳng tới phía Nhạc Trọng.
Đạo Cách thì tùy tiện đá Lưu Mị Nhi dưới chân qua một bên, thân hình chợt lóe, tan biến vào trong hư không, không còn chút tung tích nào.
Mà Trịnh Vân vốn đang bên cạnh Trịnh Chấn kia cũng đạp một cái, toàn thân bạo phong chiến giáp chớp động quang hoa, một cỗ lực lượng cường đại phóng ra, đề thăng tốc độ của nàng ta lên trong nháy mắt, vượt qua tốc độ âm thanh, lao thẳng tới phía Nhạc Trọng, một mâu trong tay đâm thẳng tới trái tim của Nhạc Trọng.
Trong mắt hắn ngưng trọng, phát động sợ hãi thuật, từng đạo tinh thần trùng kích đánh về bốn phương tám hướng,
Tinh thần trùng kích kia đánh lên thân thể Trịnh Chán thì cũng không hề có bất cứ hiệu quả gì, nhưng khi đánh lên người Trịnh Vân thì thân thể nàng ta lại bị kiềm hãm lại một chút.
Nhị giai sợ hãi thuật của với tinh thần lực siêu cao của Nhạc Trọng, tuy trong nháy mắt không thể đánh chết tam giai cường giả như Trịnh Vân, nhưng vẫn có thể khiến đối phương hơi thất thần một chớp mắt.
Ngay trong hư không kia bỗng nhiên hiện ra một cái đại động, từ trong đó bắn ra hơn mười đạo gai xương bén nhọn, phân biệt bắn về ba người Trịnh Chấn, Đạo Cách, Trịnh Vân.
Trịnh Chấn đấm ra một quyền, tay phải được một tầng hôi sắc chiến giáp bao phủ, đánh lên bạch cốt gái kia thì trực tiếp đánh cho nó nát vụn cả ra.
Thân hình Đạo Cách chợt lóe, ba thanh gai xương cứ thế mà cắm xuyên qua tàn ảnh của hắn.
Trịnh Vân rất nhanh đã thoát khỏi tinh thần trùng kích, nay lại bị ba đạo gai xương bên nhọn đâm gần tới ngực, nàng đành phải hết lớn:
- Phụ thân cứu ta!
Chỉ là một màn tiếp theo khiến cho Trịnh Vân cảm thấy tuyệt vọng, Trịnh Chấn không hề để ý tới sống chết của Trịnh Vân, hai mắt băng lãnh xuất hiện trước người Nhạc Trọng, một quyền đánh vào tim hắn.
Thân thể Trịnh Vân cố gắng vặn vẹo, liều mạng né tránh được một cây gai xương đâm vào mặt nàng, còn lại hai cây khác thì mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực phải và trái tim nàng.
Cang!
Cùng với hai tiếng nổ lớn, bạch cốt gai xương bị bộ Bao Phong chiến giáp ngăn cản, không thể đâm vào trong cơ thể nàng, nhưng lực đánh kia đối với trái tim có tác động và cũng đánh bay cả Trịnh Vân ra ngoài.
Bạch cốt lại lần nữa phóng ra từ hư không, từ các góc độ quỷ dị không ngừng mà bắn các đạo gai xương về phía nàng ta.
Trái tim Trịnh Vân mới bị bạch cốt đâm trúng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, mặc dù đang mặc Bạo Phong chiến giáp và được cường hóa, thực lực đã đạt tới mức mạnh mẽ hơn bạch cốt, thế nhưng vẫn bị bạch cốt áp chế như cũ, rơi vào thế hạ phong.
Ở bên kia, Trịnh Chấn xuất hiện một cách quỷ dị trước mặt Nhạc Trọng, tay phải mang theo hôi sắc quang mang đánh về phía Nhạc Trọng.
Tâm niệm Nhạc Trọng khẽ động, phát động trọng lực thao túng, từng đạo sóng trọng lực cường đại gợn lên, hất về bốn phương tám hướng, bao phủ lấy toàn bộ mọi vật.
Trịnh Chấn, Đạo Cách bị tám lần trọng lực ràng buộc, cho nên toàn thân bọn họ trầm xuống, tốc độ cũng thong thả hơn nhiều.
Trong mắt Nhạc Trọng lóe lên hàn quang, bàn chân điên cuồng lao tới bên người Trịnh Chấn.
- Ngu xuẩn!
Trong mắt Trịnh Chấn hiện lên một tia hàn quang, hữu quyền di động, mang theo âm thanh bạo liệt đánh thẳng tới thân thể Nhạc Trọng.
Lạc Thanh Thanh đang quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy kếu lên:
- Cẩn thận.
Một cỗ dự cảm nguy hiểm nảy ra trong lòng Nhạc Trọng, tay phải của Trịnh Chấn cũng nằm trong dự đoán của hắn, cho nên không thể uy hiếp tới hắn, thậm chi là đánh trúng hắn hay không cũng khó nói lắm.
Cỗ dự cảm nguy hiểm kia đã cứu Nhạc Trọng không biết bao nhiêu lần, cho nên thân thể hắn hơi đổi hướng, nhảy về một bên.
Một đạo hôi sắc quang mang đột nhiên từ bàn tay phải của Trịnh Chấn bắn ra, chém lên ngực Nhạc Trọng, khiến cho từ giai biến dị thú giáp da của Nhạc Trọng bị chém rách, ngũ cấp phong hộ y cũng vậy, nhưng trên ngực hắn cũng chỉ lưu lại một đạo vết thương thâm đen mà thôi, nếu như hắn mà phản ứng chậm hơn một giây thì, hắn sẽ trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
- Tránh thoát rồi sao? Năng lực phản ứng thật mạnh!
Trịnh Chấn nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng mà trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng, một kích này của hắn nếu mà là tứ giai cường giả khác thì chỉ sợ đã bị chém thành hai đoạn rồi.
Một mặt khác, Đạo Cách vô thanh vô tức hiện ra phía sau Nhạc Trọng, trong tay là một thanh chủy thủ sắc nhọn, mang theo tiếng gió thổi thấu xương đâm thẳng tới trái tim Nhạc Trọng.
Thân thể Nhạc Trọng bắt đầu khởi động hỏa sắc đấu khí, rút ra hỏa diêm đao, hung mãnh bổ về sau, thực tinh chuẩn khi đánh lên chủy thủ, đẩy chủy thủ sang một bên, sau đó một cước mang theo gió cuốn, đạp lên bụng Đạo Cách, đánh bay Đạo Cách văng thẳng vào tường.
Đạo Cách bị đẩy lùi thì Trịnh Chấn đã xuất hiện trước mặt Nhạc Trọng, một quyền lại tiếp tục đấm về phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng bước lên một bước, rút hỏa diễm đao ra chém thẳng tới nắm tay của Trịnh Chấn.
Nhực thân của nhân loại có mạnh mẽ cơ nào thì cũng không thể đỡ được nanh vuốt của tứ giai biến dị thú.
Đột nhiên trong lúc đó, một đạo hôi sắc quang mang từ trên tay Trịnh Chấn bắn ra, nổ mạnh trên hỏa diễm đao, mạnh mẽ đánh văng nó đi.
Thanh hỏa diễm đao mới bị đánh bay thì hắn đã Nhạc Trọng trực tiếp bỏ đao, lao thẳng tới trước người hắn, một quyền mạnh mẽ đánh lên bụng hắn, khiến cho hắn giống như một cái bịch rách bị đánh bay về một bức tường khác. (lắm tường vãi chưởng)