Hai mươi vạn quân đội tuy rằng không phải mỗi người đều thân kinh bách chiến, nhưng có thể chứng thật là chiến sĩ tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm khắc nhất trong Vân Châu.
Những chiến sĩ tinh nhuệ kia cũng không phải thế lực dân bản xứ như Thanh Châu, bộ đội kém cỏi nhất cũng đều mặc áo chống đạn, đầu đội mũ giáp đa năng, cầm súng trong tay.
Hai mươi vạn đại quân trú đóng ở hai mươi cứ điểm chẳng khác gì đầu mãnh thú khủng bố, có thể nghiền nát bất cứ địch nhân nào chống cự.
Nhạc Trọng hiện tại thông qua Vương Ngọc Phong miễn cưỡng nắm giữ được hai ngàn thành vệ quân, nhưng chút lực lượng này so sánh với hai mươi vạn đại quân căn bản không chịu nổi một kích.
Đồng thời trong hai mươi cứ điểm có thật nhiều trang bị tiên tiến, một khi đối phương đánh tới nhất định là xu thế lôi đình, binh lực của Xích Huyết thành tuyệt đối không thể ngăn cản.
Tuy rằng Nhạc Trọng đã tiến hóa thành cường giả ngũ giai, nhưng muốn ngay mặt đối kháng hai mươi vạn quân đội đầy đủ võ trang hắn vẫn không thể đối kháng.
Nhạc Trọng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thành Sinh, một cỗ áp lực cực lớn dũng mãnh tràn vào trong lòng hắn.
Trong lòng Lý Thành Sinh biết hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, nếu như hắn ứng đối không tốt bốn người bọn hắn có thể sẽ tiếp tục bị nhốt đi vào.
Dù sao hai mươi vạn quân đội nhân loại trong hai mươi cứ điểm vốn là quân đội tinh nhuệ của nhân loại, nếu bỏ qua sự chênh lệch trang bị, thậm chí có thể nói là quân đội mạnh nhất Vân Châu. Mặt khác còn có một đội quân tương đương với họ chính là hoàng đô cấm vệ quân có trang bị tiên tiến nhất nằm trong Thiên Đô thành tại hoàng đô, so sánh với hai mươi vạn quân đội trong hai mươi cứ điểm, trang bị của cấm vệ quân cũng là tiên tiến nhất.
- Trong hai mươi cứ điểm mỗi cứ điểm đều có được một gã đại tướng quân trú đóng. Cứ điểm thứ nhất cũng là cực mạnh nhất có đại tướng quân Trịnh Nham Hà chỉ thừa hành nguyên tắc tuyệt đối không tham dự tranh đấu bên trong Vân Châu. Hắn chỉ nguyện ý trú đóng ở cứ điểm thứ nhất chiến đấu cùng dị tộc. Cứ điểm thứ hai cùng thứ ba là hai đại tướng Ngô Bảo, Vệ Vũ là bạn thân của Trịnh Nham Hà, đồng dạng cũng tuân theo nguyên tắc không tham dự tranh đấu bên trong Vân Châu. Còn lại mười bảy cứ điểm khác, có mấy người là đồng tình với chúng tôi, hiểu được mục đích chiến đấu của chúng tôi, ngoài ra còn có một nửa là người của chúng tôi. Nếu chúng tôi có thể chiếm cứ Xích Huyết thành, muốn đối phó chỉ khoảng một hai vạn quân đội mà thôi!
- Bên trong hai mươi cứ điểm đại bộ phận binh khí chiến tranh cường đại đều được cố định trên cứ điểm, ngoài ra binh khí chiến đấu tiên tiến nhất đều tập trung tại cứ điểm thứ nhất, thứ hai cùng thứ ba. Lợi dụng vệ tinh Xích Huyết thành, hơn nữa đem dân nghèo khu D võ trang, chúng tôi nắm chắc có thể đối chiến cùng quân đội tiến đến bình loạn!
Lý Thành Sinh nói.
Nhạc Trọng cười nhẹ chọc thủng lời nói dối của Lý Thành Sinh:
- Một nửa đại tướng là người của các anh? Tôi đoán không có một người nào là người của các anh cả. Nhưng có đại tướng đồng tình các anh hẳn là không sai!
Lúc này Lý Thành Sinh còn phòng bị Nhạc Trọng nên lời của hắn nửa thật nửa giả, Nhạc Trọng đương nhiên là không tin. Nhưng hắn có thể từ lời nói của Lý Thành Sinh mà suy đoán, dù Xích Huyết thành phát sinh phiến loạn thì bộ đội đến bao vây tiễu trừ hẳn cũng sẽ không nhiều.
Nếu trong hai mươi cứ điểm có một nửa đại tướng là người của Lý Thành Sinh bọn họ, muốn lấy Xích Huyết thành quả thật chỉ là chuyện dễ dàng. Chỉ dùng một lần Hồng Môn Yến là có thể trực tiếp xử lý cao tầng Xích Huyết thành như Vương Ngọc Phong, dễ dàng tiếp quản tòa thành thị này.
Lý Thành Sinh bị Nhạc Trọng chọc thủng lời nói dối cũng không bối rối, chỉ mỉm cười. Hắn không khả năng đem toàn bộ lá bài tẩy nói cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Lý Thành Sinh thanh âm phát lạnh nói:
- Lý Thành Sinh, Xích Huyết thành có thể cùng tổ chức của anh hợp tác, cùng nhau phản kháng Ngụy Minh Thanh, nhưng tổ chức các anh cũng phải đem toàn bộ người tiềm phục trong Xích Huyết thành mang đi. Nếu để chúng tôi phát hiện còn có người của các anh tiềm phục trong Xích Huyết thành, đừng trách tôi trở mặt vô tình!
Tổ chức của Lý Thành Sinh thẩm thấu sâu đậm trong Xích Huyết thành, bằng không bọn hắn cũng sẽ không lựa chọn phát động khởi nghĩa ở tòa thành chỉ nằm cách hai mươi cứ điểm gần nhất như nơi này.
Lý Thành Sinh bị Nhạc Trọng nhìn chăm chú nghiêm túc nói:
- Được!
Lý Thành Sinh tiếp tục hỏi:
- Nhạc Trọng, những chiến hữu của chúng tôi đang bị giam giữ khi nào thì anh có thể thả bọn họ?
Nhạc Trọng phất tay nói:
- Bây giờ còn chưa được. Đợi tới thời gian thích hợp tôi tự nhiên sẽ thả họ. Người đâu, dẫn họ đi xuống nghỉ ngơi thật tốt!
Bốn thị nữ xinh đẹp đi tới dẫn bốn người Lý Thành Sinh đi về phòng khách.
Nhạc Trọng vô thanh vô tức xuất hiện bên người Vương Ngọc Phong, lấy danh nghĩa tâm phúc hành sự, bên trong Xích Huyết thành không có mấy người dám ngỗ ngược mệnh lệnh của hắn.
Nhạc Trọng nhanh chóng đi trở về phòng khách.
Lúc này trong phòng khách Cổ Dư đã uống say mèm, thân thể trần truồng ôm một mỹ nữ nằm trên giường ngủ say.
Nhạc Trọng nhỏ giọng hỏi:
- Bỏ Nhuyễn Hóa Tề vào chưa?
Vương Ngọc Phong lắc đầu:
- Không có! Mùi vị của Nhuyễn Hóa Tề quá lớn, cường giả như Cổ Dư từng trải qua huấn luyện kháng độc nghiêm khắc, một khi hạ độc trong rượu của hắn thì hắn sẽ phát hiện rất nhanh!
Trong Vân Châu Nhuyễn Hóa Tề cũng có tác dụng giống như Nhuyễn Cân Tán của Dực tộc nhân, Nhuyễn Hóa Tề có tác dụng thời gian dài, mà Nhuyễn Cân Tán lại vô sắc vô vị, khó thể phát hiện, hai loại thuốc này đều có ưu khuyết điểm.
Nhạc Trọng nghe vậy đi nhanh về hướng Cổ Dư.
Đột nhiên Cổ Dư đang nằm trên giường mở bừng mắt, trong đôi mắt chớp động tinh quang không hề có chút vẻ buồn ngủ, tay phải bao phủ một tầng huyết tinh khiến người nôn mửa, lập tức trướng lớn hơn gấp đôi mang theo sát ý vô tận hướng Nhạc Trọng trực tiếp chụp tới.
Đối mặt với hành động tập kích thình lình, sắc mặt Nhạc Trọng tuy biến đổi nhưng tính hắn xưa nay luôn thập phần cẩn thận, Cổ Dư vừa động một chưởng của hắn cũng hình thành ám hắc đấu khí hướng Cổ Dư đánh tới.
Song chưởng giao kích, một cỗ lực phản chấn cường đại cùng một cỗ sát khí đoạt tâm phách người hướng thức hải của Nhạc Trọng xông tới, cỗ sát khí vô cùng hung lệ, nếu người thường bị tập kích sẽ sinh lòng khiếp đảm, mười phần bổn sự chỉ còn lưu lại được một thành.
Cho dù cường đại như Nhạc Trọng cũng trong nháy mắt bị cỗ sát khí làm chậm chạp, bị chấn bay ra mấy bước.
- Ta đã sớm nhìn ra giữa các ngươi có chút không đúng! Vương Ngọc Phong, ngươi muốn phản bội bệ hạ sao?
Trong mắt Cổ Dư chớp động hung quang, quát lớn một tiếng, dưới chân khẽ nhún nhanh như sét đánh xông về hướng Nhạc Trọng, một trảo mang theo huyết tinh hướng hắn chộp tới.
Vương Ngọc Phong ngây ngốc liếc mắt nhìn Cổ Dư không nói tiếng nào, hắn không có được mệnh lệnh của Nhạc Trọng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ biến thành con rối không hề có chút ý thức tự chủ.