Ở trong cuối thời có thể trở thành một gã cảnh sát đối với người thường mà nói là chuyện rất lợi hại, nếu thân phận cảnh sát bị tước đoạt như vậy bọn hắn chỉ sợ còn kém hơn người thường. Dưới dâm uy đè ép, cho dù trong lòng bọn họ phẫn nộ nhưng vẫn không thể không đi về hướng Nhạc Trọng.
Lý Hoành Chi núp trong bang chúng Thiên Long bang, nhìn nhóm người Nhạc Trọng liên tục cười lạnh.
Những cảnh sát kia đại biểu cho lực lượng chính phủ, nếu Nhạc Trọng dám can đảm chống lại thì phải cùng hệ thống chính phủ Quý Trữ thị đối lập. Nếu Nhạc Trọng không phản kháng, rơi vào trong tay chính phủ, còn không phải là rơi vào trong tay Lý đại thiếu hắn.
Thịnh Hoài Quang cũng nhìn Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Nhạc Trọng, mày đầu hàng đi! Hiện tại mày quỳ gối trước mặt chúng tao, liếm giày của Lý đại thiếu, chúng tao tạm tha mày một mạng! Nếu không người thân của mày đều vì mày mà chết!
- Nhạc Trọng, tự hiến thân cho mọi người chơi đùa một chút! Mọi người chơi sảng rồi có lẽ sẽ hướng Lý đại thiếu cầu tình cho mày sống sót như một con chó! Ha ha…
- Nhạc Trọng, chui qua háng đại gia! Sau đó để lão tử chơi đùa cái mông của mày! Đừng để tù phạm lao lý giúp mày phá trinh! Ha ha…
- …
Những lời ô ngôn uế ngữ dơ bẩn từ trong miệng bang chúng Thiên Long bang truyền ra, Thiên Long bang vốn cũng không phải người gì tốt, lúc này tuôn lời cực kỳ vênh váo đắc ý.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên tia hàn quang, lấy bộ đàm lạnh lùng ra lệnh:
- Giết hết toàn bộ!
Cơ hồ cùng một lúc từ trong tổng độ Thanh Thạch bang vươn ra vố số khẩu M, ngay sau đó vô số hỏa lực trút về hướng bang chúng Thiên Long bang, cảnh sát, bộ đội của Thường Ngọc Phong điên cuồng càn quét.
- Ah…
- Cứu mạng…
- Ah…
- Đau quá…
- Cứu mạng…
- …
Vì không kịp đề phòng, bên trong mưa đạn dày đặc vô số người trực tiếp ngã xuống trong vũng máu, rất nhiều bang chúng Thiên Long bang không bị bắn chết tại chỗ nhưng bị trúng đạn ngã rạp phát ra thanh âm kêu thét thê thảm.
Bàn tay Nhạc Trọng vừa lật, trực tiếp lấy ra một khẩu thức nhắm vào bộ đội của Thường Ngọc Phong điên cuồng bắn phá.
Vì quá bất ngờ, một liên bộ đội của Thường Ngọc Phong nhất thời chết thật thảm trọng, cơ hồ vừa đối mặt đã bị bắn chết hơn ba mươi người.
Mặc cho ai cũng không hề nghĩ đến Nhạc Trọng lại đột nhiên trở mặt, hơn nữa còn tàn nhẫn quả quyết, không nói được vài lời đã động thủ, giết mọi người trở tay không kịp.
Cơ hồ cùng một lúc, từ sau lưng đội ngũ của Thường Ngọc Phong nhảy ra ám hắc khô lâu Bạch Cốt, hắn liên tục bắn ra từng đạo gai xương bén nhọn khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp đem đầu của đám chiến sĩ kia chặt đứt.
Bang chúng Thiên Long bang càng không sao chịu nổi, bọn hắn chỉ một vòng bắn đã bị bắn chết mấy chục người, lập tức hỏng mất, toàn bộ bang chúng hướng bốn phương tám hướng chạy tứ tán.
- Súc sinh đáng chết!
Thường Ngọc Phong hai mắt đỏ đậm điên cuồng lớn tiếng rít gào, trốn vào một công sự che chắn. Một liên bộ đội này là chiến hữu đi theo hắn nhiều năm, hôm nay vừa ra mặt đã bị người giết chết không chút lưu tình, làm cho hắn tràn ngập phẫn nộ đối với Nhạc Trọng.
Một liên bộ đội đều là tinh nhuệ, là bộ đội dã chiến có thể trải qua nhiều trận đánh ác liệt. Một chi bộ đội tinh nhuệ như vậy lại hủy trong tay Nhạc Trọng, làm Thường Ngọc Phong tràn ngập phẫn nộ cùng thống khổ.
- Sao lại như vậy! Sao lại như vậy! Ah! Tao không muốn chết! Cứu tao! Cứu tao!
Lý Hoành Chi nhìn thấy bang chúng Thiên Long bang cùng binh sĩ quân đội trực tiếp chết ngay trước mặt hắn, cơ hồ hoảng sợ đến choáng váng, dưới thân chảy ra chất lỏng màu vàng, đồng thời sợ hãi lớn tiếng khóc to.
- Thiếu gia, chạy mau!
Ở trước mặt Lý Hoành Chi là một tiến hóa giả thực lực cao cường, mở ra một bức tường không khí ngăn cản vô số viên đạn bắn tới, mặt khác một gã tiến hóa giả còn lại lôi kéo Lý Hoành Chi bỏ chạy.
Biết học võ nghệ mưu cầu quan chức, đây chính là truyền thống trong quốc nội. Không ít cao thủ thích leo lên quyền quý, Lý Cửu Minh là một trong những đầu sỏ của Quý Trữ thị, tự nhiên thu thập thật nhiều cao thủ dưới trướng.
Nhạc Trọng nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thắng đứng bên cạnh, Bạch Tiểu Thắng lập tức hiểu được:
- Tôi đi! Cần chết hay sống?
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Dạ, thủ lĩnh!
Bạch Tiểu Thắng chớp động thân hình, giống như một cơn lốc đuổi theo Lý Hoành Chi.
Nhạc Trọng gây chiến trực tiếp xử lý một liên bộ đội cùng cảnh sát, đây là điềm báo hoàn toàn trở mặt cùng thế lực Quý Trữ thị, Bạch Tiểu Thắng cũng dứt bỏ danh xanh lão đại mà trực tiếp gọi là thủ lĩnh.
Tránh sau công sự che chắn, Thường Ngọc Phong lớn tiếng giật dữ hét:
- Nhạc Trọng, dừng tay! Mày làm như vậy là muốn tạo phản sao? Quý Trữ thị có binh lực một sư đoàn, tiêu diệt phần tử phiến loạn như mày chỉ là chuyện vài phút, hiện tại mày đầu hàng còn kịp! Hiện tại mày đầu hàng, tao có thể xin chỉ thị tuyệt đối sẽ không tính chuyện hôm nay!
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương, cười lạnh nói:
- Đừng nói nhảm! Cho mày ba giây đồng hồ! Là muốn chết cùng chiến hữu của mày hay là đầu hàng!
Tuyệt không tính sổ, loại chuyện cười này lừa trẻ con thì còn được, ở niên đại tin tức nổ mạnh như bây giờ, người làm quan có ai không thích tính sổ chuyện cũ. Nếu Nhạc Trọng quyết định động thủ, chưa từng có ý tứ quay đầu lại.
Ngay lúc Thường Ngọc Phong đối thoại với Nhạc Trọng, Bạch Cốt hành động như gió, gai xương trong tay tung bay, không ngừng có chiến sĩ chết trong tay hắn, trải qua cuộc chiến thú triều Bạch Cốt cũng tiến hóa thập phần đáng sợ, có được sức chiến đấu càng thêm cường đại.
- Tôi hàng!
- Đầu hàng! Đừng giết tôi!
- …
Dưới cuộc giết chóc đáng sợ, một ít chiến sĩ cùng tàn quân Thiên Long bang kêu gào vứt bỏ vũ khí trực tiếp đầu hàng Nhạc Trọng. Đội ngũ bọn hắn thật sự tổn thương rất thảm trọng, có được cao thủ cũng bị Nhạc Trọng mang theo tiến hóa giả dễ dàng chém giết, bọn hắn lập tức liền hỏng mất.
Thường Ngọc Phong nhìn thấy những chiến sĩ cùng tàn quân Thiên Long bang đầu hàng Nhạc Trọng, cắn răng, thân hình chớp động hướng chỗ quân doanh bỏ chạy.
- Đáng chết! Tin tức Nhạc Trọng phiến loạn nhất định phải nhanh chóng báo cho sư trưởng mới được!
Rất nhanh trước cửa tổng bộ Thanh Thạch bang đã chất đầy thi thể, đồng thời tràn đầy bang chúng Thiên Long bang cùng chiến sĩ quân đội quỳ hàng vì khủng hoảng sợ hãi.
Không lâu, mấy trăm cao thủ Thiên Minh đi tới nhìn thấy thi hài đầy đất, sắc mặt mỗi người liền đại biến.
Một gã cao thủ Thiên Minh nhịn không được lớn tiếng chất vấn Nhạc Trọng:
- Anh muốn làm gì? Anh muốn tạo phản sao?
Tên cao thủ kia chất vấn, toàn bộ ánh mắt các cao thủ Thiên Minh liền rơi lên trên người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn tên cao thủ Thiên Minh khẽ cười nói:
- Không phải, tôi chỉ muốn nắm cả Quý Trữ thị trong tay! Người nguyện ý theo tôi thì đứng bên phải, không muốn theo tôi hành động thì đứng bên trái! Tôi cho các vị mười giây suy nghĩ! Mười, chín, tám…
Ngay khi Nhạc Trọng đếm hết, từng tên chiến sĩ Thanh Thạch bang đều giơ súng chỉ về bên này.