Một tên tiểu đầu mục hướng tới Thiện Vệ Hoa nói:
- Đại ca, quân đội Nhạc Trọng quá mức lợi hại, chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Mà quân chủ lực của Đồng Minh hội đã bị phá hủy, đến cả Trương Kiếm Tinh cũng đã chết, ở nơi này thực không có hy vọng gì, chúng ta có nên rời đi không? Với thực lực của chúng ta, cho dù có rời nơi này thì đến một nơi khác cũng có thể làm thổ hoàng đế mà.
- Đúng vậy đó! Đại ca, Nhạc Trọng lợi hại lắm, chúng ta không phải đối thủ! Chúng nên đi đi thôi!
- Đúng, đại ca, nếu như ngài còn lo lắng vấn đề lương thực thì chúng ta đi cướp xong rồi trốn chạy cũng không muộn mà…
- …
Tên tiểu đầu mục nào cũng lên tiếng, không có một ai muốn ở lại tử chiến cùng với Nhạc quân.
Thiên Vệ Hoa nghe đám tiểu đầu mục kia nói chuyện mà trong mắt chớp động dị quang. Hắn cung hiểu, nếu như tử chiến với Nhạc Trọng thì chỉ còn một con đường chết, thế nhưng hắn ở Trung Hoa Đồng Minh hội đã thu vào hơn bốn mươi mỹ nữ. Còn mấy tên tiểu đầu mục thì, ít thì một hai, nhiều thì cũng hơn chục. Nếu bọn họ hắn mang binh chạy trốn thì riêng nữ quyến thôi đã mấy trăm người rồi.
Một chi bộ đội như thế mà muốn chạy trốn khỏi sự truy kích của Nhạc quân thì không khỏi như người si nói mộng. Thiện Vệ Hoa cũng hiểu nếu hắn mang binh đi chỉ cần bị Nhạc Trọng chặn ngang thì trừ hơn mười tên cao thủ ra thì tất cả sẽ phải lưu lại. Đám nữ nhân của hắn chỉ sợ cũng không thể nào chạy được.
- Làm sao phải chạy chứ?
Đúng lúc này, một âm thanh từ bên ngoài truyền tới, tất cả mọi người bên trong quân doanh đều cảnh giác, theo hướng âm thanh đó nhìn lại
Tô Tinh Hà bước vào trong quân doanh, nhìn Thiện Vệ Hoa mà mỉm cười.
Con mắt Thiện Vệ Hoa hơi nheo, thân thể căng cứng, tựa như một đầu báo săn vận sức chuẩn bị tấn công, đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Tinh hà, gắn từng chữ:
- Tô Tinh Hà, ta muốn đi, ngươi đinh ngăn ta sao?
Trên mặt Tô Tinh Hà vẫn là nụ cười đó:
- Không! Ngươi phải đi thì cứ tự nhiên đi. Chỉ là ta có một đề nghị muốn các người nghe ta nói chút. Không chừng các người nghe xong thì cũng không có cái ý chạy nữa.
Thiện Vệ Hoa thấy Tô Tinh Hà cũng không có ý ngăn cản hắn, thì cũng hơi thả lỏng ra. Tô Tinh Hà với hắn đều là đỉnh phong tiến hóa giả, nếu như song phương muốn so thắng bại thì cũng chỉ là năm năm, cho nên hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mà liều mạng với Tô Tinh Hà.
Trong mắt Thiện Vệ Hoa lóe lên dị quang, sau đó nói:
- Tô Tinh Hà, Nhạc Trọng thế mạnh, ngay cả bộ đội liên thủ giữa Thiên Đường thần quốc với Trương Kiếm Tinh cũng bị chúng đánh bại. Kẻ kinh khủng như thế cũng không phải là người mà ta có thể chống lại. Cho dù ngươi có nói thế nào thì ta cũng không lưu lại, nếu lưu lại thì hẳn là phải chết. Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không? Chỉ cần hai người chúng ta, có thể tạo nên một mảnh thiên địa rồi.
Tô Tinh Hà cũng là một đỉnh phong tiến hóa giả, nếu như có thế lực có hai gã đỉnh phong tiến hóa giả tọa trấn thì cũng có thể ứng phó được nhiều chuyện. Chỉ cần không phải là thú triều biến dị thì cho dù thi triều có kinh khủng thế nào thì bọn họ cũng có thể dễ dàng mà ứng phó qua.
Tô Tinh Hà nhẹ nhàng cười:
- Sao phải đi? Chúng ta không phải chỉ cần đầu nhập Nhạc Trọng là xong sao? - Đầu nhập Nhạc Trọng sao?
Thiện Vệ Hoa nghe vậy cũng rơi vào trầm tư, hắn vẫn luôn sợ hãi Nhạc quân tiến đánh, cho nên chưa có nghĩ tới chuyện tiến nhập vào Nhạc quân.
- Vệ Hoa, cho dù ngươi muốn trốn thì cũng được. Nhưng với thực lực của ngươi thì tới một thôn làng nào đó làm một tên thổ bá vương là chuyện nhỏ, thế ngươi đã từng nghĩ qua thế lực của Nhạc Trọng sẽ luôn mở rộng không ngừng không. Hắn mở rộng tới đâu thì ngươi phải lui tới đó, bằng không hắn mà phái binh tiêu diệt thì sao. Sinh sống như thế ngươi muốn sao?
- Hơn nữa lực lượng của một mình ngươi cũng co hạn, biến dị thú triều, rồi lương thực, bao nhiêu vấn đề phức tạp chờ ngươi. Không có hậu cần vững chắc, thì ngươi cũng chỉ có thể trốn, trốn không ngừng. Cuồi cùng trừ ngươi ra cung chỉ tối đa mang theo hơn mười huynh đệ. Còn lại những kẻ thực lực không đủ thì hẳn là sẽ phải chết. Thực sự các ngươi muốn sống thế sao?
- Nhạc Trọng hiện tại cũng đang chiếm hơn phân nửa thảo nguyên, nắm trong tay năm thành phố lớn, cũng tự hoàn thiện được hệ thống công nghiệp, nông nghiệp cho chính mình rồi. Hơn nữa cũng tự tạo được binh xưởng, phát hành tiền mới, xây dựng chính phủ. Hắn chính là hy vọng của phương bắc, có thể thống nhất toàn quốc. Hiện tại thế lực của hắn mới chỉ thành lập, chúng ta đầu nhập vào hắn, lập công huân, tương lai chẳng lẽ không phải là khai quốc công thần hay sao? Trở thành khai quốc công thần thì con cháu chúng ta đời đời sẽ hưởng vinh hoa phú quý bất tận. chẳng lẽ đường như vậy thì cá ngươi không chọn, lại thích làm một đám chó hoang lưu lạc suốt ngày, luôn luôn lo sợ, hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao, luôn sợ bị một thế lực lớn hơn tiêu diệt, hoặc là bị biến dị thú cường đại ăn thịt chăng?
Tô Tinh Hà liên tục nói không ngừng.
Nghe những gì Tô Tinh Hà nói xong, sắc mặt Thiện Vệ Hoa khẽ động, hắn hướng về đám bộ hạ thì cũng thấy bọn họ nhìn về mình, trong mát hiện lên dị sắc, tựa như cũng đã bị những lời đó của Tô Tinh Hà đả động rồi.
Con người đều muốn hướng tới cuộc sống tươi đẹp, cũng không ai muốn một cuộc sống phải lưu lạc như chó, rồi chuyện hôm nay chỉ dám lo hôm nay, còn ngày sau ra sao thì mù mịt, hay sợ hãi.
Thiện Vệ Hoa cũng không phải là kẻ ngu, hắn ngẫm một chút rồi lên tiếng hỏi:
- Tô Tinh Hà, hiện tại ngươi đã đầu nhập Nhạc Trọng rồi phải không?
Tô Tinh Hà cười:
- Không sai! Ta giờ là thiếu tá giáo đoàn trưởng.
Thiện Vệ Hoa thấy trong mắt đám bộ hạ nhìn Tô Tinh Hà đều thêm ra một vẻ ao ước. Tô Tinh Hà đã thành thiếu tá rồi thì thân phận và địa vị cũng không có giống như trước nữa rồi.
Lông mày Thiện Vệ Hoa nhíu lại, sau đó mới tiếp tục hỏi:
- Nếu như ta gia nhập thì có thể làm được chức quan gì?
Tô Tinh Hà trả lời:
- Ngươi nếu đầu nhập vào hắn thì tài nguyên tư nhân đều được bảo lưu, chỉ cần có đủ năng lực nuôi sống bốn mươi nữ nhân của ngươi thì cũng thuộc về ngươi. Còn nữa, nếu như ngươi gia nhập thì còn có thể trở thành một gã thượng uy doanh trưởng, là thống lĩnh của một bộ doanh.
Thiện Vệ Hoa nhí nhíu mày:
- Ta đầu nhập vào thì chỉ thành một tên thượng úy doanh trưởng thôi sao? Cái giá này tựa như hơi thấp đó?
Thiện Vệ Hoa tuy rằng đã khá thỏa mãn với cái giá đó rồi, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn cò kè thêm. Bởi vì phải ở dưới Tô Tinh Hà thì hắn có chút khó chịu, nhưng hắn cũng hiểu, Tô Tinh Hà là chủ động đầu nhập cho nên thu được hẳn là nhiều chỗ tốt hơn hắn nhiều.