Khối lượng lớn thịt hộp tứ giai biến dị thú rơi vào dạ dày Nhạc Trọng sau đó bị phân giải, hóa thành từng cỗ sức mạnh tràn trề cung cấp năng lượng cho quá trình tái sinh thân thể của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỗi lần ăn một miếng thịt hộp, mỗi lần nuốt xuống một cái, thân thể liền truyền đến những cơn đau nhức, có thể nói là đau đến khiến người ta phát điên phát rồ. Chẳng qua là Nhạc Trọng đã trải qua vô số trận chiến, ý chí còn cứng rắn hơn cả sắt thép, mỗi cơn đau nhức cũng chỉ khiến hắn nhăn mặt một chút, hít sâu mấy hơi, hắn liền nhịn xuống tiếp tục ăn cơm. Nếu muốn sống sót, hắn nhất định phải thu được một nguồn năng lượng cực lớn.
Tiến hóa đến mức này, khả năng tái sinh của bản thân và cả sức sống đã đạt đến điểm. Bản thân có được Ám Hắc đấu khí hộ thân nên trên người Nhạc Trọng chỉ còn có ba nhược điểm, một là đầu, hai là trái tim của hắn, một cái nữa là dạ dày trong bộ máy tiêu hóa của hắn.
Trong đó nếu như đầu hoặc trái tim bị phá hủy, Nhạc Trọng cầm chắc cái chết. Còn nếu dạ dày bị phá hủy và các cơ quan khác đều chịu tổn thương nặng nề khiến hắn không thể hấp thu thức ăn để đẩy nhanh tốc độ hồi phục của cơ thể thì hắn cũng có thể chết do cơ thể hồi phục quá chậm.
Nhạc Trọng mỗi lần nuốt xuống một miếng thịt tứ giai biến dị thú, bụng chẳng khác nào bị người ta đâm một đao. Miệng vết thương vốn đã khép lại lại lần nữa bung bét ra, cơ thịt mới bắt đầu sản sinh, rục rịch, cái cảm giác đau đớn này rõ đến mức đủ khiến người ta muốn chết.
Cho dù ý chí kiên định sánh ngang sắt thép như Nhạc Trọng thì những đau đớn kia cũng không thể biến mất được. Toàn thân hắn mồ hôi ướt nhẹp, không đến năm phút mà trên mặt hắn trên toàn thân hắn đều đều vã mồ hôi hột, hắn hai mắt cũng mất đi tiêu điểm, chỉ là nuốt xuống những miếng thịt tứ giai biến dị thú một cách máy móc. Hắn đã dùng toàn bộ ý chí để chống lại cơn đau đớn đang gặm nhấm, làm gì còn khí lực để ý đến những cái khác.
Kỷ Thanh Vũ nhìn Nhạc Trọng mồ hôi đầm đìa, mồ hôi đổ ra ướt hết cả mặt đất, đau lòng từng trận nhưng lại không thể làm gì.
Bản thân Kỷ Thanh Vũ cũng chỉ có một tấm giáp sinh vật bọc thép, tấm giáp sinh vật bọc thép ấy có thể trực tiếp chữa trị cho cơ thể người mặc. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng sử dụng tấm giáp sinh học bọc thép này, lại bị trói buộc điều kiện nên nàng cũng không thể đưa tấm giáp ấy chon t sử dụng được.
Ngân Sương dường như cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của Nhạc Trọng, nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh Nhạc Trọng, vẻ mặt lo lắng nhìn vết thương ở bụng Nhạc Trọng. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng sinh ra đời biết đến loại cảm giác sợ hãi và lo lắng này. Nàng thập phần sợ hãi mất đi Nhạc Trọng.
Phải biết rằng phần bụng bị móng vuốt cứng rắn như vậy xuyên thủng, loại thương thế này cho dù đối với sinh thể có sức mạnh và trí tuệ tiến hóa siêu nhanh như Ngân Sương cũng đã là trọng thương. Nếu không phải bản thân Nhạc Trọng có hai loại kĩ năng: khả năng tái sinh và Ám Hắc đấu khí và thuộc tính của bản thân lại đủ mạnh mẽ thì lúc này hắn đã là một cỗ thi thể.
Bạch Tiểu Thắng nhìn Nhạc Trọng, trong mắt đầy phức tạp, thầm nghĩ:
- Lão đại, ngươi nghìn vạn lần không được chết. Nếu ngươi chết thì coi như xong rồi, lấy đâu ra con cái nối dõi!
Lúc này thế lực của Nhạc Trọng chia làm mấy phần, đại thảo nguyên, Hồ Nam, Quảng Tây, Nhật Bản, Indonesia… Những thế lực này nhờ có Nhạc Trọng mới liên kết lại với nhau. Có mặt Nhạc Trọng, không ai dám xúc phạm đến quyền uy của hắn. Thế nhưng một khi Nhạc Trọng mất mạng thì không tránh khỏi việc các thế lực lớn đua nhau tranh giành quyền lực, toàn bộ thế lực do hắn một tay xây dựng cũng sẽ thoáng chốc sụp đổ.
Trên lịch sử đã từng có rất nhiều tổ chức quyền lực do thủ lĩnh tử vong mà chia năm sẻ bảy, một thế lực từ hùng mạnh trở nên suy yếu.
Dưới sụ chỉ điểm của Liễu Nguyệt Mi, một cương thi hình Z vị tìm ra rồi bị nổ thành nát bấy. Mất đi cương thi chỉ huy hình Z kia, lượng lớn cương thi lập tức bất động, không phải bị đàn cương thi khổng lồ từ phía sau ào đến nghiền thành đống thịt nát thì lại trở thành một bia ngắm tốt nhấ, tan xương nát thịt dưới màn mưa đạn.
Nhưng đám cương thi đông gấp ngàn vạn lần Thi Hải, ngay cả khi một lượng lớn cương thi bị Nhạc Trọng tiêu diệt thì lũ cương thi kia vẫn như cũ bất tận, cánh đồng la liệt xác cương thi khiến người ta có cảm giác giết mãi không hết.
Trên thực tế điều đáng sợ nhất của Thi Hải là nó tạo cho người ta cảm giác cho dù có giết đến đâu cũng không hết. cho dù thế nào thì những cái xác thối rữa kia không ngừng gia tăng cũng khiến cho các chiến sĩ nản lòng, sinh ra cảm giác uể oải và tuyệt vọng, mất đi ý chí chiến đấu kiên định.
Lúc chiến cơ chở Nhạc Trọng bay lượn trên bầu trời của Hiên Viên cũng là lúc Hiên Viên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn chiến cơ vùa xuất hiện, trong mắt xuất hiện một tia yêu quang kì dị: - này, không hiểu sao chúng có thể tìm được chính xác vị trí tháp chỉ huy của chúng ta, dù sao trong đám người cũng không có ai có khả năng định vị chính xác được vị trí của chúng ta! Cho chúng ta ăn một vố quá đau.
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt Mi vừa mới đúng bên Triệu Thiên Cương run lên, quỷ sụp xuống đất, từ mũi và miệng nàng rớm máu, nàng ôm chặt lấy trái tim, thở phì phò từng hơi, gian nan không gì sánh được nói:
- Phía dưới, phía dưới có cương thi chỉ huy bao trùm bởi đám cương thi bình thường. Nó rất mạnh, tinh thần và thể lực của ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó. Ta cũng chưa bao giờ gặp một con cương thi mạnh đến vậy. nó hẳn là chỉ huy của bầy cương thi này.
Nghe thấy câu nói của Liễu Nguyệt Mi, Nhạc Trọng vốn đang thần trí mơ hồ, thoáng cái hai mắt khôi phục tinh quang, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng thân thể đau đớn đến mức chỉ mở miệng đã vô cùng khó khăn.
Kỷ Thanh Vũ theo lệnh Nhạc Trọng hướng về Triệu Thiên Cương vừa mới hạ cần gạt:
- Không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt thủ lĩnh đám cương thi dưới kia!
- Vâng! Tấn công!
Triệu Thiên Cương vừa vâng một tiếng đã thực hiện lệnh tấn công.
Một màn bom rơi xuống như mưa, toàn bộ đạn pháo đều theo chỉ dẫn của Liễu Nguyệt Mi vọt xuống dưới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang thật lớn, toàn bộ khu vực bị đạn pháo oanh tạc, lượng lớn cương thi bị nổ đến tan xương nát thịt. Sáu con cương thi L dưới màn hỏa tiễn đều bị nghiền nát, sau đó lại bị hỏa bom hoàn toàn cuốn lấy.
Triệu Thiên Cương ngập tràn mong chờ hỏi:
- Chết chưa? Liễu thiếu tá!
Chỉ cần tiêu diệt thủ lĩnh đám cương thi này thì dù đàn cương thi lớn gấp ngàn vạn lần cũng dễ đối phó hơn rất nhiều. Không có thủ lĩnh thì đám cương thi dù có hiện đại thế nào cũng chỉ cần một quả bom là được.
Liễu Nguyệt Mi ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, gào lớn tiếng, phun ra từng ngụm máu lớn:
- chưa, chúng chưa chết! Chúng có hai con! Bắn!