Khổng Thúy Vân cùng Tiêu Lan chứng kiến những nữ nhân khác vì muốn được ăn một miếng cháo mạch đen mà phải bán thân cho vài nam nhân, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi. Hành vi như vậy trước cuối thời là không biết thẹn, nhưng sau cuối thời là chuyện vô cùng bình thường.
Tên nam nhân trần truồng có được lực lượng không tầm thường kia hiện tại đã mặc lại quần áo đi tới trước mặt hai nàng, tay cầm chén cháo mạch đen hướng hai nàng cười dâm nói:
- Chào! Cô bé! Cấp cho tôi một pháo, chén cháo này sẽ là của cô!
Tiêu Lan nhìn chén cháo nuốt nước bọt lạnh giọng nói:
- Phi! Cút ra chỗ khác cho bà cô ngươi!
Trong mắt tên nam tử lóe hung quang đi nhanh về hướng Tiêu Lan:
- Tiểu tiện nhân, đại gia trúng ý mày là vinh hạnh của mày. Đám nữ nhân bên kia còn giành bồi đại gia đây. Con mẹ nó đừng cấp má mà không biết thẹn!
Tiêu Lan nhìn nam nhân hung hãn kia trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhịn không được lui ra sau hai bước.
Nhưng tên nam tử kia vừa đi được vài bước, một đạo gai xương bén nhọn trong nháy mắt nổ bắn ra, đâm tới ngay cổ họng tên nam tử.
Nam tử kia bị hoảng sợ mồ hôi tuôn đầy vội vàng thối lui ra sau:
- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Tôi lập tức rời khỏi! Tôi lập tức rời khỏi!
Tên nam tử vừa rời đi, gai xương bén nhọn liền súc trở về thân thể Bạch Cốt.
Chỉ cần tên nam tử kia không vượt qua giới hạn uy hiếp an toàn của Nhạc Trọng, Bạch Cốt cũng sẽ không giết hắn.
Tên nam tử kia liếc mắt nhìn Tiêu Lan hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi:
- Tiểu tiện nhân, xem dạng này Nhạc Trọng cũng không phải quá xem trọng tụi mày, tao chờ tụi mày đến cầu tao. Đến lúc đó cho tụi mày biết tay!
Nhìn tên nam tử rời khỏi, trong mắt Tiêu Lan lóe lên vẻ lo lắng. Hôm nay nàng xác thực vừa mệt lại khát. Nhạc Trọng chỉ cấp cho các nàng chút nước cùng bảo hộ cho hai nàng an toàn, nhưng thoạt nhìn không hề có chút ý tứ xem trọng hai nàng. Hai nàng không có năng lực đi tìm thực vật cùng nước uống, nếu cứ tiếp tục như vậy hai nàng chỉ sợ vì đói khát mà bỏ xuống tôn nghiêm đi cầu xin tên kia.
- Đáng chết!
Khổng Thúy Vân nhìn tên nam tử kia đi xa, trong mắt thoáng hiện vẻ quyết tuyệt, chui vào trong lều trại của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đang nằm trong lều uống sữa cùng ăn thịt thú biến dị nhị giai, đồng thời cầm quyển sách im lặng nhìn xem. Khổng Thúy Vân vừa xông vào lều, chân mày hắn không khỏi nhíu lại:
- Là cô?
Khổng Thúy Vân nhìn sữa cùng thịt hộp đặt bên cạnh Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam, sau đó chuyển đầu nhìn chằm chằm hắn nói:
- Vừa rồi anh đã nói chỉ cần làm nô lệ của anh, toàn tâm toàn ý dốc sức cho anh, không thể vi phạm mệnh lệnh gì của anh, anh có thể cung cấp nước cùng thực vật có phải hay không?
Nhạc Trọng nhìn thẳng Khổng Thúy Vân thản nhiên hỏi:
- Đúng vậy! Nhưng tôi nói rõ trước, nếu cô trở thành nô lệ của tôi, những chuyện ngày sau tôi cần cô làm có thể uy hiếp tới tính mạng của cô. Như vậy cô cũng nguyện ý sao?
Khổng Thúy Vân cười tự giễu:
- Tôi còn có tuyển chọn nào khác đây? Nếu như tôi không có anh bảo hộ, chỉ sợ qua hai ngày sẽ lâm vào hoàn cảnh còn không bằng một con chó. Không tới một tuần liền tử vong. Tôi đáp ứng làm nô lệ của anh!
Dứt lời, trên mặt Khổng Thúy Vân hiện lên nét đỏ hồng, cởi quần áo lộ ra thân thể yêu kiều xinh đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Cởi hết quần áo Khổng Thúy Vân chui vào trong mền của Nhạc Trọng, rúc tới trước người hắn mềm mại cầu xin:
- Tôi muốn uống nước cùng ăn chút đồ…
Còn chưa đầy một ngày thời gian, đã làm đại tiểu thư tính tình có chút tùy hứng như Khổng Thúy Vân bắt đầu phát sinh chuyển biến.
Nhạc Trọng đưa tay vuốt ve thân hình trơn mượt của nàng, trong lòng dao động, thoáng do dự một chút mới cầm sữa cùng hộp thịt bên cạnh cho nàng.
Trong thế giới xa lạ này, Nhạc Trọng cũng không biết mình còn có cơ hội gặp được nhân loại hay không. Nếu như thế giới này chỉ còn lại những sinh vật phi nhân loại hoặc là những nhân loại không thể dung nạp được hắn, vậy thì đồng bạn của hắn cũng chỉ còn những người sống sót đến từ địa cầu. Hắn không thể cứu được vài trăm mạng người nhưng muốn cứu một hai người thì vẫn thừa năng lực.
Khổng Thúy Vân mừng rỡ cầm lấy sữa cùng thịt hộp ăn ngấu nghiến. Ăn hết thịt cùng sữa, nàng lau miệng, ánh mắt long lanh hỏi Nhạc Trọng:
- Anh có muốn làm với tôi không?
- Không cần, ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường gấp!
Nhạc Trọng tắt đèn nằm xuống ngủ thiếp đi.
Trong mắt Khổng Thúy Vân chợt lóe lên vẻ nhẹ nhõm lẫn mất mát, sau đó ôm cánh tay Nhạc Trọng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Nhạc Trọng cùng Khổng Thúy Vân ăn xong bữa sáng mới đi ra khỏi lều.
Tiêu Lan cuộn tròn, gương mặt lạnh đến phát tím, nàng nhìn thấy Khổng Thúy Vân đi theo sau Nhạc Trọng ra khỏi lều trong mắt thoáng hiện vẻ đố kỵ lẫn khinh miệt.
Khổng Thúy Vân nhìn Tiêu Lan, khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ cao cao tại thượng, đưa một ít bánh bích quy cùng một hộp nước nhỏ cho Tiêu Lan, nói:
- Lan Lan, cô cũng đói phải không, chút đồ này cô cầm ăn đi!
Tiêu Lan cầm thực vật cùng hộp nước, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp nói:
- Cám ơn cô, Thúy Vân!
Tiêu Lan hiểu thật rõ ràng đồ vật trong tay trân quý, một chút đồ vật này đã đủ đổi một đêm của một nữ nhân.
- Ah…
- Cứu mạng…
- Đau quá…
- …
Ngay lúc này trong đám người truyền ra thanh âm kêu gào thống khổ.
Nhạc Trọng giật mình nhanh chóng chạy qua phương hướng kia.
Chỉ thấy những người kia đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng ho ra máu tươi, lăn lộn thống khổ giãy dụa trên mặt đất. Số lượng người bị nôn ra máu vượt hơn chín mươi người.
Còn dư lại hơn ba mươi người trên mặt tối tăm nhìn những người đang nôn ra máu trong lòng rét lạnh vô cùng.
Nhạc Trọng đi tới bên người Phù Lan Na trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đôi môi Phù Lan Na khô nứt, vẻ mặt khó xem nói:
- Những người này hôm qua đều uống nước suối kia. Xem ra trong nước xác thực bị ô nhiễm phóng xạ rất nặng!
Ngày hôm qua Nhạc Trọng đã nói rõ trong nguồn nước bị ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, nhưng bị đói khát bức bách, những người kia vẫn liều lĩnh dùng nước suối nấu ăn, hiện tại ác quả đã hiện ra rõ ràng.
Nhạc Trọng cau mày quan sát những người kia, hắn lướt mắt nhìn một người sống sót, đột nhiên hai mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào người nọ.
Chỉ thấy người kia vừa hộc máu, trên trán lại nứt vỡ ra, lộ ra một hàm răng bén nhọn, thoạt nhìn chẳng khác gì con quái vật.
Nhạc Trọng lại nhìn về hướng những người khác, phát hiện có một người lại mọc ra đuôi bò cạp, có người trên mặt mọc ra những bọc mủ, có người tay phải lại bị mọc ra móng vuốt vô cùng sắc bén.
Nhạc Trọng nhìn những người phát sinh biến dị, chân mày nhướng cao:
- Đây là biến dị sao? Bị tia phóng xạ kích thích, thân thể nhân loại sẽ phát sinh biến dị như vậy, thật sự đáng ngạc nhiên. Hay là trong thế giới này còn có loại vật chất gì làm thân thể nhân loại phát sinh biến dị như vậy?