Thần Ma Hệ Thống

chương 971: giá trị của nước! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão đầu tóc vàng mắt xanh nhìn qua một cô bé tóc vàng mắt xanh khoảng mười một mười hai tuổi xinh đẹp ở bên cạnh quát:

- Địch Na, đi lấy nước cùng thực vật cho Thần chiến sĩ các hạ!

Cô bé nhanh chóng chạy tới một cái lều, thật cẩn thận lấy ra chén nước cùng một cái bánh hỗn hợp kỳ quái gì đó đưa tới trước mặt Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn chén nước lấy ra máy kiểm tra nguồn nước ô nhiêm đâm vào bên trong chén.

- Cảnh cáo! Nguồn nước bị ô nhiễm cấp. Thuộc loại nguồn nước ô nhiễm trung cấp. Nếu ngài uống quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm biến dị!

Nhạc Trọng nhìn Ai Phân, tràn đầy sát khí nói:

- Đây là nguồn nước ô nhiễm trung cấp, thứ đồ vật này ngươi cũng dám lấy tới đưa cho ta uống. Ngươi không muốn sống phải không?

Ai Phân quỳ trên mặt đất run rẩy nói:

- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, dân lưu lạc chúng tôi bình thường có thể tìm được nguồn nước tốt nhất chỉ là cấp. Từ cấp trở xuống chỉ có thành phố lớn như Hồng Nham thành mới có được. Nước cấp đã là nước tốt nhất mà chúng tôi có!

- Nước cấp đã là cực hạn sao?

Nhạc Trọng nhìn chén nước vẻ mặt thay đổi. Hắn vốn dự định lấy nước cùng thực vật trong nhóm nhân loại này, nhưng hiện tại xem ra ý định này đã biến mất.

Nhạc Trọng hỏi Ai Phân:

- Ngươi biết Hồng Nham thành nằm ở đâu không?

Ai Phân sợ hãi nói:

- Biết! Xuôi theo con đường này đi về hướng tây là có thể đến Hồng Nham thành. Nhưng từ nơi này đi tới đó còn cần sáu ngày thời gian!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Ai Phân ra lệnh:

- Mang ta đi Hồng Nham thành!

Ai Phân cung kính nói với Nhạc Trọng:

- Dạ, vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ!

Ngay lúc này Phù Lan Na đột nhiên hỏi Ai Phân:

- Nước cấp này có thể uống sao?

Hơn ba mươi người địa cầu cũng vây tới lờ mờ xem Nhạc Trọng làm trung tâm yên lặng nhìn qua.

Ai Phân nhìn Phù Lan Na cung kính nói:

- Có thể! Nhưng có tai hại với thân thể con người. Trên sự thật ngoại trừ nguồn nước tinh khiết cấp ra, toàn bộ những nguồn nước còn lại đều bị nhiễm tia phóng xạ, đều có tai hại đối với thân thể nhân loại, chỉ là mức độ có lớn có nhỏ mà thôi. Nguồn nước từ cấp trở xuống nguy hại nhỏ hơn, xác suất làm người bị biến dị cũng ít. Nguồn nước từ cấp trở lên nguy hại lớn hơn, làm người bị biến dị cũng cao hơn. Nước ngoài cấp đối với nhân loại giống như độc dược, uống loại nước kia nhân loại bình thường đều sẽ tử vong hoặc phát sinh biến dị lập tức!

Ai Phân lại tiếp tục giải thích:

- Mức độ nhiễm phóng xạ của nước càng thấp thì giá trị lại càng cao. Ở trong Hồng Nham thành, một ly nước cấp giá trị ưng nguyên. Một ly cấp là ưng nguyên. Một ly cấp là ưng nguyên. Một ly cấp tinh khiết cần ưng nguyên!

Nhạc Trọng hỏi:

- Một cây súng trường trong trong Hồng Nham thành bán được bao nhiêu tiền?

Ai Phân đáp:

- Một cây súng trường bình thường có thể đổi ưng nguyên, một viên tử đạn tiêu chuẩn . mm có thể đổi ưng nguyên!

Nhạc Trọng cân nhắc tài sản của mình, hắn lấy được mười khẩu súng cùng mấy trăm viên đạn trong thôn xóm của sinh vật phi nhân loại kia nếu đổi ra ưng nguyên chỉ tương đương mấy ngàn nhân dân tệ, uống vài chén nước tinh khiết sẽ tiêu sạch sẽ, lúc này hắn mới hiểu được giá trị của nước tinh khiết như thế nào. Phù Lan Na cùng nhóm người địa cầu nghe được lời nói của Ai Phân, sắc mặt trở nên thập phần khó xem. Bọn họ hoàn toàn không có đồng tiền lưu hành trên thế giới này, cho dù có đi vào Hồng Nham thành bọn họ cũng không uống nổi một chén nước.

Trên mặt một gã nam tử hiện lên vẻ hung ác lập tức cầm lấy một chén nước uống ừng ực:

- Tôi mặc kệ! Phóng xạ thì phóng xạ đi. Những ngươi này có thể uống được chẳng lẽ chúng ta không thể uống?

Những người còn lại cũng lộ vẻ quyết tuyệt lớn tiếng quát:

- Nước! Lấy nước đến!

Một bát nước được nâng tới trước mặt bọn họ, ngoại trừ vài người ít ỏi, những người còn lại không ngừng uống nước. Gần hai ngày thời gian không uống nước, cổ họng họ đã cháy khô, dù biết rõ trong nước có nhiễm tia cũng bất chấp hết thảy.

Ai Phân cung kính nói:

- Sắc trời đã không còn sớm, thỉnh vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ nghỉ tạm một đêm ở chỗ chúng tôi!

Nhạc Trọng gật nhẹ đầu:

- Được!

Nhóm dân lưu lạc rất nhanh dựng trại, những chiếc lều sơ sài được dựng lên, đồng thời một cái nồi lớn được đặt ngay trung ương. Một nhóm phụ nữ đổ nước bị nhiễm tia vào nồi, sau đó đem từng đoàn bột gì đó bỏ vào bên trong.

Đột nhiên sắc mặt nhóm người địa cầu đại biến.

Chỉ thấy vài nam nhân từ trong một khoang xe lấy ra thi thể một nhân loại, mười mấy người đem thi thể kia đánh nát sau đó bỏ vào trong một cái nồi lớn nấu lên.

Nhìn thấy một màn kinh khủng kia, sắc mặt Khổng Thúy Vân biến thành tái nhợt, Tiêu Lan bịt miệng muốn nôn mửa.

Sắc mặt Nhạc Trọng cũng biến thành âm trầm. Mặc dù trong tay hắn lây dính vô số mạng người, nhưng trong cuối thời việc mà hắn ghét nhất chính là ăn thịt người. Chỉ cần thấy có ai ăn thịt người, nếu ở trên địa cầu hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự đem đối phương giết chết.

Ai Phân là một người thập phần thông minh, hắn vừa thấy sắc mặt Nhạc Trọng biến đổi trong lòng sợ hãi vội vàng quỳ xuống nói:

- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, thi thể kia không phải do chúng tôi giết chết. Đó là chúng tôi trao đổi từ đoàn thể khác mà lấy tới. Chúng tôi không có giết người!

Nhạc Trọng âm trầm hỏi:

- Các ngươi đều ăn thứ đồ đó hay sao?

Trong mắt Ai Phân thoáng hiện nét trầm trọng:

- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, chúng tôi không được tuyển chọn, thực vật ngoài hoang dã rất thưa thớt, nếu không ăn, chúng tôi căn bản không sống nổi. Dân lưu lạc như chúng tôi chỉ là cao hơn nhân chủng thấp tiện bạo dân được một chút, nếu muốn sống sót, bất cứ thứ gì cũng phải ăn!

- Bạo dân?

Nhạc Trọng nghe hắn nói nhịn không được nhớ lại đàn quái vật đã tấn công bọn họ hơn nữa còn đem nhân loại phân thây chế thành thực vật dự trữ.

Khuôn mặt Ai Phân hiện lên vẻ chán ghét nói:

- Bạo dân là nhân chủng thấp tiện nhất, bọn hắn thứ gì cũng ăn, nhân loại, biến dị thú, biến dị nhân, khi đói bụng thậm chí bọn hắn làm thịt cả con của mình. Những địa phương mà bọn hắn đi ngang qua đều sẽ bị phá hoại, bị ăn hết sạch sẽ!

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn thoáng qua đoàn người của Ai Phân, trong mắt lóe lên tia chán ghét. Nhưng địa phương nơi đây dù sao không phải địa cầu, mặc dù hắn chán ghét đám dân lưu lạc kia nhưng không có ý nghĩ giết sạch bọn hắn. Nhưng hắn lại có thêm vài phần nhận thức về thế giới tàn khốc nơi đây.

Đám dân lưu lạc vây quanh nồi lớn, mỗi người đều được phân một chén thực vật hỗn hợp thịt người, thật cẩn thật ăn hết thực vật, dù là một miếng xương cũng không bỏ qua.

Sắc mặt nhóm người địa cầu đều trắng bệch. Làm cường hóa giả, những người này ở trên địa cầu dù không phải thủ lĩnh một phương nhưng cũng là người có chút địa vị, đại bộ phận chưa từng ăn qua thịt người, khi nhìn thấy đám dân lưu lạc công khai ăn thịt người, làm bọn hắn cảm giác vô cùng buồn nôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio