Trương Duyên và Triệu Nguyên như mất nửa cái mạng mới có thể đi đến cửa hang đá, trên người đều bẩn vừa loạn.
A Mậu còn đang ngất xỉu, được Trương Duyên khiêng một đường tới đây.
Trương Duyên thiếu chút nữa chết trong tay lũ quái vật, anh ta đem cổ lệ khí đó trút xuống người A Mậu, tức giận đá cậu ta mấy cước.
Bả vai Triệu Nguyên có rút hơi thẳng ra một chút khi nhìn thấy lệ khí của Trương Duyên bớt đi một chút, cậu ta yếu ớt mở miệng nói: "Chúng ta trốn ở đây, liệu chúng nó có tìm đến không?"
Hai mắt Trương Duyên đỏ ngầu: "Đừng hỏi tôi.
"
Triệu Nguyên có chút sợ bộ dáng anh ta lúc này:"Vậy, chẳng phải anh nói bọn người Trần Ngưỡng ở đây sao? "
" Tôi nói là có khả năng." Trương Duyên đột nhiên trở nên vô cùng cáu kỉnh, anh ta chửi thề một câu, lại đá A Mậu hai cái, "Triệu Nguyên, ở đây nhìn cậu ta!"
Triệu Nguyên nhảy dựng lên: "Anh đi đâu?"
Trương Duyên không trả lời, anh ta chạy rất nhanh, như một làn khói liền biến mất không còn bóng người.
Triệu Nguyên nắm chặt lấy một cây gậy dày cộm, nơm nớp lo sợ canh giữ cái vị cũng tương đương như boss trong game đang nằm trên mặt đất này, mắt cũng không dám chớp một cái.
Đối phương mà nhúc nhích muốn ngồi dậy, cậu ta sẽ giáng cho một gậy.
Trước cửa hang đá chỉ có tiếng gió lùa và tiếng cành lá kêu xào xạc, thời gian dần trôi qua, nhịp tim ồn ào của Triệu Nguyên dần dần bình tĩnh lại, không biết đã qua bao lâu cánh tay cầm gậy của cậu ta bắt đầu đau nhức, vừa định đổi tay, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Âm thanh gì vậy?
Có cái gì đó đang tới.
Hỏng rồi!
Là những con quái vật kia!
Cây gậy bị cậu ta cầm không vững rơi thẳng xuống đất.
Triệu Nguyên đứng không vững, lúc cúi người xuống nhặt, thân thể lão đảo một cái ngã chổng xuống như chó ăn phân, vội vàng đứng dậy chạy vào trong hang, kéo mấy nhánh cây xuống chặn lối vào cửa hang lại.
Tiếng ồn bên ngoài càng rõ ràng hơn, còn có tiếng vật nặng kéo lê trên mặt đất.
Trong tâm trí Triệu Nguyên bắt đầu trình diễn hàng loạt hình ảnh các loại quái vật hình thù quái dị đang nhậm ngấm đầu người tay người đầy máu me, rùng rợn, lúc cậu ta tự dọa mình sắp nghẹt thở tới nơi, tay cầm thật chặt cây gậy, cả người nhích thật chậm vào hang.
Trong lòng cậu ta hơi hối hận, đáng lẽ không nên chạy vào đây, nó là một ngõ cụt, một con đường chết.
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên ngoài hang động, giọng nói hơi thô do thể lực không chống đỡ nổi phát ra tiếng thở hổn hển: "A Mậu? Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Tiếp theo liền cất tiếng hét to lên: "Trương Duyên? Triệu Nguyên?"
Triệu Nguyên mừng như điên kéo nhánh cây chắn ở cửa hang xuống chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy tình huống bên ngoài cậu ta hơi ngẩn ra.
Người thanh niên một tay quấn tấm vải sọc xanh, giữa hai ngón tay là hai sợi dây leo xù xì, vừa dài và dày, đầu dây còn lại buộc vào cột đá, tay còn lại quấn cùng một tấm vải, nhuộm đầy nước cỏ màu xanh đậm không rõ, Còn có một vòng dây sắt treo trên xương ngón tay.
Lệ khí thiết huyết đầy người còn chưa kịp biến mất, chẳng khác nào một chiến binh giẫm lên một đường xác chết trở về, mệt mỏi mà kiên định.
Ở phía sau anh còn có những vết tích do một đường tha trụ đá.
Triệu Nguyên tròn mắt, sững sờ, ngưỡng mộ, phấn khích, nhẹ nhõm ...!Mọi cảm xúc đều hoá thành biểu cảm như một đứa trẻ khi nhìn thấy bố mình đi xa mới về, chạy như bay lại.
"Trần Ngưỡng!" Dùng giọng điệu tan nát cõi lòng mà hét lên.
"..." Trần Ngưỡng, người một đường đã gϊếŧ chết mấy đợt quái vật, cũng không bình tĩnh được, vô thức ném sợi dây leo xuống, trốn ra sau lưng thiếu niên.
Sau đó Triệu Nguyên liền bị một cái nạng đẩy ra, ngã xuống đất.
Lúc ngã xuống đất cậu ta nghĩ cảnh tượng này như thế nào lại có chút quen thuộc? Cái nạng có thù oán với cậu ta sao, không phải! Là chủ nhân của cây nạng!
Triệu Nguyên biết thiếu niên không thích mình, cậu ta cũng không để tâm chút nào, bởi vì người vị này ngoại trừ Trần Ngưỡng ra, ai cũng không ưa chứ không phải chỉ một mình cậu ta, cũng không nói với bọn họ lời nào, trong rất ngứa đòn.
Trần Ngưỡng trước tiên kéo trụ đá vào trong hàng, đặt ở chỗ không gian sẽ chồng lên nhau, Triệu Nguyên bước lên nói về việc hôm qua cậu ta trốn dưới nước, bị bắt được, giả làm người biến dị, rồi nhờ có Trương Duyên mới trốn thoát được khi đang bị ép uống phân nông trại, hai người tiến vào khu rừng kỳ lạ, thì gặp phải A Mậu.
Sau đó nữa là chuyện cậu ta thiếu chút nữa thì bị hại chết trong đầm lầy.
Triệu Nguyên lại phun tào suýt nữa không tìm thấy hang đá, nói rằng con đường mà Chu Hiểu Hiểu đưa bọn họ đi đã không còn nữa, hai người bọn họ đến được đây quả là thiên tân vạng khổ.
Trần Ngưỡng không nói chuyện anh là người che giấu con đường đó, cánh tay dùng sức quá mức, có chút thoát lực run rẩy không muốn động đậy, cũng không còn bao nhiêu khí lực nói chuyện.
"Trương Duyên người đâu?"
"Tôi không biết," Triệu Nguyên gãi gãi đầu, có chút muốn nói lại thôi, "Tâm trạng của anh ta đột nhiên trở nên rất tệ, đại loại giống như cái vị ...!Lâm Nguyệt kia."
Ý tứ rất rõ ràng, trạng thái tinh thần của Trương Duyên không ổn.
Trần Ngưỡng không nói gì, liếc mắt nhìn A Mậu trên mặt đất, không cần phải trắc trở đi tìm, thật tốt.
Tầm mắt bị chặn lại, bóng người buông xuống, trong hơi thở nhẹ nhàng mà quen thuộc bên trong có nhiều hơn một chút mùi của phân hoá học, Trần Ngưỡng không có ngẩng đầu nhìn, có chút mất tập trung.
Con người và vật đều đủ, vẫn còn một khoảng thời gian ngắn, đợi khi không gian chồng lên nhau xuất hiện vào lúc :, liền đi đến tế đàn kia.
Trần Ngưỡng bị lòng bàn tay hơi lạnh của thiếu niên nắm lấy cổ tay kéo trở về thực tại, vải trên mu bàn tay bị cởi bỏ, vết thương dính đầy nước thuốc lộ ra ngoài không khí, gió thổi qua liền đau như bị dao cạo.
Vẻ mặt của Triệu Nguyên lập tức thay đổi khi nhìn thấy vết thương dữ tợn của anh: "Anh, anh, anh làm sao lại bị như vậy?"
Trần Ngưỡng nói, "Tôi bị quái vật cắn một miếng."
Triệu Nguyên nghe giọng điệu hời hợt Trần Ngưỡng không khỏi bội phục anh vạn phần, trên người thiếu một miếng thịt, nghĩ đến cũng đã đau rồi, cậu ta lén lút nhìn thiếu niên bên kia đang cúi đầu giúp đối phương đổi thuốc.
Vị này mà là phế vật, vậy thì cậu ta chính là rác thải.
Nhìn thấy đôi môi khô khốc của Trần Ngưỡng cũng trắng bệch vì đau, Triệu Nguyên tốt bụng hỏi một chút đề tài giúp anh dời đi lực chú ý: "Hai người có nhìn thấy Lâm Nguyệt không?"
Cái tên đó khiến cánh tay Trần Ngưỡng hơi run lên, kéo đến miệng vết thương làm anh đau đến hít khí: "Tê."
Ngón tay mảnh khảnh của Triều Giản đang dính thảo dược hơi ngừng lại, mi mắt nhếch lên lạnh lùng nhìn qua Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên nhích người sang một bên một chút, lại thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, liền dịch thêm một chút nữa, cậu ta đã dịch đến sát bụi cây không còn chỗ để dịch nữa, ánh mắt như muốn đem cậu ta đi lăng trì mới dời đi.
Triệu Nguyên bất lực ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu không giải thích được, không biết mình đã làm sai cái gì.
Trần Ngưỡng sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt, thuốc uống hết rồi, hiện tại lại bắt đầu biến dị khiến tình hình càng trở nên trầm trọng hơn.
Nhớ lại cảnh tượng đối phương không thể kiềm chế được, Trần Ngưỡng sợ hãi một hồi: "Mấy giờ rồi?"
Triều Giản: "Còn mười phút nữa đến chín giờ."
Sợi dây trong đầu Trần Ngưỡng hơi buông lỏng, nhanh như vậy còn chưa tới hai giờ, miễn là có thể bình an vượt qua.
Bộ quần áo bệnh nhân của Triều Giản đã được sử dụng mấy lần, nó đã rách nát đến nổi chỉ còn lại rất ít vải.
Trần Ngưỡng có chút Xin lỗi: "Sau khi trở về cậu còn phải tiếp tục nằm viện đúng không, bộ y phục bệnh nhân bị rách hết rồi phải làm sao bây giờ?"
"Không nằm nữa." Triều Giản cầm mảnh vải, "Ngón cái động một chút."
Trần Ngưỡng làm theo: "Vậy tính mặc kệ vết thương ở chân sao? "
Triều Giản thắt một nơ con bướm cho anh, ngồi sang một bên, lấy một nắm phân hoá học từ trong túi ra, ăn từng viên từng viên một.
Trần Ngưỡng : "..."
"Ngọa tào!" Triệu Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh bụi cây, cả kinh nói: " Đây là bị trúng nguyền rủa rồi?!"
Trần Ngưỡng gật đầu, "Ừ."
Triệu Nguyên ngẩn người: "Vậy thì anh....!"
" Tôi cũng biến dị.
"Trần Ngưỡng vừa nói xong liền có tiếng bước chân, tiếp theo liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trương Duyên," Thật sao? "
Trương Duyên có một cỗ mùi hôi nồng nặc giống như đã tắm bên trong chất lỏng của đám quái vật, nhìn kỹ Trần Ngưỡng nói: "Rốt cuộc cũng biến dị rồi?"
Trần Ngưỡng không nói gì, chỉ vạch bốn cái túi có trên người mình đều đang đựng phân hoá học cho anh ta xem
Trương Duyên im lặng.
Triệu Nguyên hoá đá vài giây, tiến đến bên cạnh anh ta nói:
"Duyên ca, hiện tại chỉ có hai người chúng ta là bình thường."
Lời này nói ra có chút giả tạo, tình trạng của cậu ta cũng không phải rất tốt, không dám nói vừa nhìn thấy phân hoá học trong miệng liền tiết ra nước miếng, còn rất nóng ruột, có chút giống như nghiện ma túy.
Trương Duyên không có trả lời Triệu Nguyên, ánh mắt vẫn nhìn về phía Trần Ngưỡng : "Hai người các ngươi xuống núi rồi?"
"Không có," Trần Ngưỡng biết anh ta muốn hỏi cái gì, "Phân hoá học là chúng tôi tìm được trong bụi cỏ."
Trương Duyên nói, "Vậy coi như vận may của hai người không tệ, bằng không biến dị mà không có phân hoá học để ăn, không biết sẽ như thế nào."
"Đúng đó, khi chúng tôi nhìn thấy phân hoá học, nhiều hơn một chút tâm tư, liền lấy một số mang đi," Trần Ngưỡng sụp vai xuống nói,"Sau đó chúng tôi liền biến dị.
"
Trương Duyên hỏi:"Có cảm giác gì?"
"Tôi và cậu ấy hẳn là ở giai đoạn đầu sau khi biến dị, chỉ có chút ham muốn ăn phân hoá học, không phải lúc nào cũng muốn ăn, mà phải đúng giờ.
" Trần Ngưỡng nói thêm,"Nhưng một khi đến thời điểm đó sẽ không có cách nào nhịn nổi, giống như là bản năng không thể chống lại." Đây là thầy Chu nói với anh.
Trương Duyên thở dài một hơi, động viên mà nói rằng: "Bị biến dị cũng đừng quá lo lắng, ngược lại bây giờ chúng ta đã bắt được nhân vật trọng yếu, sắp kết thúc rồi, mấy người có xác suất rất cao sẽ trở về thế giới thực trước khi biến thành thực vật.."
"Phía chúng tôi cũng có rất thu hoạch." Trần Ngưỡng không nói dài dòng, bỏ qua quá trình chỉ nói về kết quả, thành công khiến Trương Duyên phấn khích không nhìn chằm chằm vào sự biến dị của anh và Triều Giản nữa.
Triệu Nguyên cũng rất vui vì sắp có thể về nhà.
Trần Ngưỡng ngồi xuống bên người thiếu niên nhìn cậu ăn phân hoá học, tất cả bốn cái túi chứa phân hoá học của anh đều là chuẩn bị cho một mình ý ăn.
Khúc nhạc dạo của Lâm Nguyệt đã cho Trần Ngưỡng một bài học về sự cảnh giác, để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn vào giây phút cuối cùng này, anh đã nói dối Trương Duyên và Triệu Nguyên, bọn họ không thể ngửi thấy mùi phân hoá học trong nước bọt của anh, rất dễ nói dối mà không sợ bị họ phát hiện.
Trần Ngưỡng thở phào, thật thiệt thòi cho Lâm Nguyệt trước khi chết cũng không gặp qua hai bọn họ, hai người này cũng không nhạy bén như cô ta, còn chưa nhận ra cái gọi là chân tướng kia hoàn toàn sai, nếu không sẽ là một trận hỗn chiến.
Triều Giản không ăn nhiều.
Trần Ngưỡng biết cậu vẫn giữ được sự tự chủ khi đối mặt với phân hoá học, mặc dù không bị nguyền rủa nhưng anh cũng biết có bao nhiêu khó khắc phục.
"Chờ thêm một chút, chúng ta rất nhanh sẽ trở về." Trần Ngưỡng nhỏ giọng nói.
Triều Giản rất bình tĩnh thu lại đống phân hoá học còn dang ăn dở trong tay: "Sợ cái gì?"
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi phân hoá học trong miệng thiếu niên: "Sợ cậu một giây trước còn nói chuyện với tôi, một giây sau thì thì biến thành thực vật."
Triều Giản nói, "Vậy anh có thể đào tôi ra rồi mang em theo để quay về, lúc đó, tôi cũng đã ở đó.
"
Trần Ngưỡng :" ...!Nếu là một cái cây lớn thì sao? "
Triều Giản :"Nói cho cùng vẫn là chê phiền phức.
"
Trần Ngưỡng :" ...!" Anh thì thầm," Quần áo trên người Trương Duyên có rất nhiều chất lỏng, có một miếng màu sắc không đúng lắm, anh ta có vấn đề, cậu tránh xa anh ta ra một chút."
Triều Giản:"Tôi cách ai cũng xa, anh tự quản chính mình thì hơn."
Trần Ngưỡng :" ......!"
Trong lúc bốn người chia hai nhóm đang nói chuyện thì A Mậu tỉnh dậy.
A Mậu tỉnh dậy đầu tiên chính là nhìn Trương Duyên, không nói lời nào, chỉ nhìn anh ta cười, thập phần ý vị sâu xa.
Sắc mặt Trương Duyên xanh mét, tức giận hét lên: "Nhìn cái mẹ ngươi!"
Đây là lần đầu tiên Trần Ngưỡng nhìn thấy một mặt này của Trương Duyên, tính tình bất định như vậy sao?
A Mậu không cười nữa, chỉ vào Trần Ngưỡng nói: "Anh ta đã gϊếŧ Lâm tiểu thư."
Triệu Nguyên không tin một lời, cậu ta tức đến nổ phổi nói: "Mẹ nó cái trứng thối, lúc chúng tao hỏi mày, không phải mày nói là chưa từng thấy những du khách khác sao? Bây giờ lại nói như vậy, mày cho rằng bọn tao đều là thằng ngốc, mày muốn chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó à? " Cậu ta tức đến giở giọng mày tao cũng ra.
Trương Duyên lại nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng.
"Cô ta đã biến thành hạt giống, ở ngay phía đông nam của hang đá, đây là điện thoại di động của cô ta." Trần Ngưỡng ném điện thoại di động cho Trương Duyên, "Muốn tôi dẫn anh đi xem không?"
"Không cần." Trương Duyên cảm thấy mình không cần lãng phí thời gian, Người phụ nữ đó cũng không phải là gì của anh ta, anh ta chỉ là có chút tò mò về mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.
Tối hôm qua A Mậu không nói ra sự thật, hiện tại lại nói ra sự thật, mục đích rất rõ ràng, cậu ta muốn đối phó với nhóm người nhiệm vụ là bọn họ, muốn dìm chết mình và Triệu Nguyên trong đầm lầy.
Vậy thì tại sao Lâm Nguyệt lại động thủ với Trần Ngưỡng, không có bất ngờ gì xảy ra cũng là do đối phương xúi giục.
Điều này không khó đối với đội ngũ không có tín nhiệm gì mấy như bọn họ, nhưng động cơ là gì?
Lâm Nguyệt không ngốc, cô ta rõ ràng cũng là biến dị, vậy tại sao lại gϊếŧ muốn Trần Ngưỡng....
Trần Ngưỡng bí mật quan sát Trương Duyên, thấy anh ta sắp chạm vào chân tướng, trong lòng đột nhiên có chút nâng lên.
Phải tìm một chuyện gì đó quấy rối suy nghĩ của Trương Duyên.
Trần Ngưỡng sải bước đi tới chỗ A Mậu: "Cậu chủ động nói cho chúng tôi biết, hay là muốn chúng tôi đánh cậu một trận rồi mới nói?"
A Mậu cười nhìn anh.
Trần Ngưỡng nói: "Đánh cậu ta đi."
Tuy nhiên, Trương Duyên và Triệu Nguyên chưa có động tác gì, thì đã có một bóng người đã đến gần A Mậu.
Ngay khi Trần Ngưỡng nhìn thấy dưới đáy mắt thiếu niên hiện lên huyết sắc, mồ hôi lạnh liền trượt xuống lưng.
không tốt!
Sợ là tác dụng của hai viên thuốc sẽ không còn, nếu đánh nhau, chẳng phải sẽ trở thành hiện trường hung án sao?
Trần Ngưỡng dưới tình thế cấp bách kéo lấy thiếu niên, siết mạnh cánh tay cậu một cái: "Đừng đánh, tôi đã nghĩ ra một cách tốt hơn."
"Triệu Nguyên, cậu kéo A Mậu vào trong hàng đá." Trần Ngưỡng hô to.
"Đến ngay!" Triệu Nguyên thí điên thí điên làm theo.
Trương Duyên sử dụng điện thoại di động của Lâm Nguyệt để chiếu sáng bên trong hang đá.
Khi A Mậu bị đẩy vào trong động, thời khắc nhìn thấy trụ đá, hai mắt cậu ta trợn trừng, thân thể mảnh mai liền chấn động.
Trần Ngưỡng ở sau lưng cậu ta nói :"Chúng tôi đã tìm thấy tế đàn và ba bức họa."
Cả người A Mậu xụi lơ trên mặt đất.
Triệu Nguyên lo lắng lớn tiếng nói với A Mậu: "Mày mau nói cho nhóm chúng tao biết cách ngăn chặn lời nguyền lại."
Trương Duyên đạp A Mậu một cái: "Nói mau!"
Trần Ngưỡng và Triều Giản đứng ở một bên cửa hang, không lên tiếng.
"Hahaha." Tiếng cười của A Mậu vang lên trong hang đá, cậu ta vừa lắc đầu vừa cười: "Không có lời nguyền rủa." Cậu ta cười haha với đôi vai run rẩy, trong tiếng cười tràn đầy khinh bỉ và trào phúng, chế giễu thế nhân đều là một bọn ngu xuẩn.
"Từ đầu đến nay giờ đều không phải là nguyền rủa ."
Cả Trương Duyên và Triệu Nguyên đều cho rằng A Mậu vẫn đang muốn gây hấn.
Trần Ngưỡng cảm thấy A Mậu không phải đang nói dối, nếu không phải là lời nguyền ...
Vẻ mặt của anh hơi thay đổi, tim đập thình thịch, bàn tay như tự có ý thức nắm lấy nạng của thiếu niên, hỏi: "Không phải lời nguyền rủa thì là cái gì? "
"Là cái gì...." A Mậu leo lên trụ đá, động tác kỳ quái mà thành kính sờ sờ, "Đó là vinh quang vô thượng."
"Đó là chúc phúc, là trường sinh."