Dịch: Bùm Bùm
“Lắm chuyện.” Hoa Tứ Hải lạnh lùng ném ra hai chữ, nhưng nhìn sao cũng thấy giống đang ảo não hơn. Hắn vươn tay ra, Băng Ma Đao liền tung mình khỏi nước, về lại trong tay hắn.
Nước giếng tươi mát chảy đầm đìa men theo lưỡi đao, thân đao run rẩy, làm người nào đó trước nay luôn bướng bỉnh càn quấy giật mình liên tục lùi về sau mười mấy bước, ra khỏi khoảng cách mà Hoa Tứ Hải có thể bảo vệ, hắn chỉ đành vươn bàn tay còn lại ra hút nàng quay về.
“Đại ma đầu, chúng ta thương lượng đi, chàng có thể đừng cứ đem ta hút qua hút lại được không?” Người nào đó rúc vào trong lòng đại ma đầu, hòng cách thanh đao đó xa một chút. Lúc nãy ném đao thì không hề do dự, bây giờ lại sợ sệt, đúng là không có đạo đức mà.
“Không thể.” Đơn giản trực tiếp.
Tinh Nguyệt trận được trấn giữ ở năm vị trí, hắn đã diệt yêu lửa và yêu thú, yêu tiễn suy giảm uy lực, bây giờ chúng chỉ chia lác đác ra đánh lén, nhưng trận không hề bị phá, bởi vì còn hai vị trí trấn giữ chưa ra tay, hơn nữa hắn cảm thấy hình như ba vị trí kia cũng không thể chỉ có thế này, vì dù sao đây cũng là trận pháp độc môn của Yêu đạo mà.
Dưới tình huống này, hắn không nên loay hoay đi khắp nơi tìm giếng nước rửa ráy với nha đầu kia, nhưng hắn lại để mặc cho nàng càn quấy, hơn nữa hắn còn không đề phòng gì khi ở trước mặt nàng, Băng Ma Đao nàng muốn lấy thì cứ lấy, còn ném vào trong giếng nữa.
Lúc này bảo đao của hắn đang ù ù kêu vang, làm kẻ đầu sỏ sợ tới muốn bỏ chạy, nhưng hắn lại hiểu ý của nó. Nó không phải là đang oán giận hay là căm phẫn, mà là nó sợ, bởi vì nó không biết nha đầu kia sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa đây.
Nghĩ lại Băng Ma Đao đúng là đáng thương, nó là pháp bảo của hắn nên tất nhiên trên đao sẽ nhuốm vẻ ngang ngược và hung ác của hắn, người bình thường đều không dám đến gần, nào có ngờ sẽ bị một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn đối xử như con dao đốn củi chứ.
Băng Ma Đao tâm ý thương thông với hắn, tất nhiên sẽ biết hắn không muốn gây hại đến nha đầu này, cho nên nó không thể làm được gì với nàng, chỉ đành nhẫn nhịn, bây giờ còn bị nàng dọa phải, không biết nàng sẽ chơi trò gì tiếp đây.
Nhưng như vậy cũng tốt, Long lão đại ở bên ngoài trận đều thấy hết những gì họ làm bên trong này, chắc chắn bà ta sẽ bị đánh lạc hướng bởi thực lực của nàng, điều này rất có ích cho hành động phá trận sau cùng.
Hắn mong mỏi trận chiến vô vị này mau chóng kết thúc, bởi vì hắn có quá nhiều chuyện phải làm, bởi vì hắn không muốn tiếp tục ở chung với nha đầu kia nữa, bởi vì hắn không biết trái tim mình có còn dấn vào sâu thêm nữa hay không.
Nha đầu này rất biết cách bất tri bất giác kéo gần khoảng cách với người khác, như hành động mỗi đêm trò chuyện với Thủy Tâm Bán vậy, mặc dù nàng không biết lời nói truyền được đến tai hắn, nhưng quả thật là nàng đã từ từ bước được vào tim hắn rồi.
Phải cách xa nàng! Càng nhanh càng tốt.
Cảm nhận được thân thể ấm áp ở bên cạnh đang càng tựa càng sát, hắn vận Ma công khẽ đẩy nàng ra.
Nha đầu này đúng là to gan, xem thế tục như vô hình vậy, lần nào gặp hắn đều nào ôm nào ấp, nào cắn nào hôn, vốn trong lòng hắn đã biết nàng có sở thích quái dị rồi, mà kiểu tiếp xúc da thịt như vậy thật đúng là thử thách quá mức định lực của hắn mà.
“Bịch”một tiếng, Trùng Trùng bị đẩy ra không gào thét trách móc hắn như thường ngày mà thoáng chốc ngã xuống đất.
Hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn, còn tưởng nàng lại giở trò gì nữa, nhưng thấy nàng khang khác, thậm chí là không kêu la giương nanh múa vuốt như ngày thường, mà là bò vài cái, sau đó ngã xuống đất, hệt như không có sức lực vậy.
Hắn cảm nhận được có gì đó không ổn, vội vàng đi qua dìu nàng dậy.
“Lạ quá, tự nhiên thấy hơi chóng mặt.” Nàng cười tự giễu, mặt ửng đỏ ướt át.
Lúc nãy đã thấy mặt nàng đỏ rồi, hắn cứ tưởng nàng ngượng ngùng và phấn khởi, bây giờ lại ngầm nhận thấy chuyện quá bất thường.
Từ lúc hắn tiêu diệt xong đám yêu thú thì rất lâu sau Long lão đại cũng không có động tĩnh gì nữa, cho đến khi họ tìm thấy giếng nước, lại dừng chân bên giếng rất lâu cũng không bị cái gì tấn công nữa.
Lẽ nào Long lão đại đã ngầm hành động rồi?
Không thể nào! Hắn luôn cẩn thận bảo vệ nàng, trong lúc đó không xảy ra chuyện kỳ lạ nào, một khắc trước nàng còn như rồng như hổ, hoạt bát sôi nổi lau chùi vết máu giúp hắn mà, có bệnh cũng không thể nào nhanh như vậy chứ, vừa chớp mắt đã như hai con người khác nhau rồi.
Thấy Trùng Trùng lại tựa vào mình, Hoa Tứ Hải ôm nàng bằng một tay, lòng hiểu lúc này nàng không phải muốn “sàm sỡ” hắn, mà là đứng không vững.
Đưa tay chạm vào trán nàng, vừa chạm thì nóng như lửa đốt, một lát sau lại lạnh như băng, sau đó lại nóng lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Lại nhìn sắc mặt của nàng, lúc thì đỏ, lúc lại trắng bệch rất không bình thường, thấp thoáng còn có luồng hơi màu tím đen thoáng qua chỗ mi tâm nữa.
Lòng hắn đã có kết luận, hắn vươn tay dò huyệt Linh Đài[] của nàng, quả nhiên.
[] Huyệt Linh Đài: nằm ở chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống lưng , ngang với tim.
Nhưng Long lão đại ra tay khi nào? Xem ra là hắn đã coi thường nữ nhân đó rồi. Tuy bà ta phán đoán sai lầm, tầm nhìn ngắn lại cao ngạo, nhưng bà ta làm việc rất tỉ mỉ, đồng thời còn cắn chặt không buông nhược điểm của hắn, cũng chính là sự quan tâm của hắn dành cho nha đầu này.
Đây chính là lý do hắn không muốn quá thân mật với một ai đó, bởi vì đã tiếp xúc thì sẽ chú ý, đã chú ý rồi sẽ quan tâm, cảm giác này là trở ngại cho sứ mệnh mà hắn phải hoàn thành.
Huống chi, hình như nha đầu này đã gieo cái gì đó trong tim hắn rồi, làm nó cứ sinh trưởng cỏ dại, nhổ rồi lại mọc, càng mọc càng xanh, dần dần rải đầy thành núi đồi.
“Chắc chắn là ta bị tuột huyết áp, sao cứ mãi đứng không vững vậy.” Trùng Trùng nói những lời làm người khác nghe không hiểu, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy vạt áo của Hoa Tứ Hải, “Ta muốn ngâm nước giếng, thân thể nóng quá, lại buồn nôn nữa. A, không phải là viêm ruột thừa cấp tính rồi chứ?”
Mà cũng nhanh quá rồi, chỉ trong chớp mắt mà đã từ bình thường trở nên không thoải mái đến mức này.
“Nàng trúng phải yêu độc.” Hoa Tứ Hải nhíu chặt mày.
“Yêu ―― độc?” Trùng Trùng giật mình, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút. Nàng sao lại trúng yêu độc chứ, lúc nãy vẫn còn bình thường, trong đầu còn mãi nghĩ làm sao để trêu ghẹo chàng trai núi băng này mà, sau đó thì thấy chóng mặt, cứ vậy là trúng độc rồi?
Lẽ nào là trời cao muốn trừng phạt nàng tội nguy hiểm chưa qua mà đã sinh lòng háo sắc ư? Nhưng mà không phải nàng vẫn thường như vậy sao? Vì sao lần này không bỏ qua cho nàng?
A, khó chịu quá! Đúng là mong sao có thể moi hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
“Có cảm thấy nơi nào cực kỳ khó chịu không?”
Trùng Trùng lắc đầu, không muốn hắn phân tâm, nàng cảm thấy được Hoa Tứ Hải ôm trong lòng thì bệnh trạng đã có thể thuyên giảm rất nhiều rồi. Thân thể nàng nóng lên từng đợt, vừa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhịp đập tim nàng lại gia tăng.
Long lão đại đó sẽ không phải là hạ những loại độc như Âm Dương Hòa Hợp Tán, Xuân Tình Đại Bổ Hoàn (đều là thuốc kích dục) gì đó cho nàng chứ? Vậy chẳng phải là phải ăn Hoa Tứ Hải rồi mới giải quyết được sao?
Tuy loại chuyện này không có gì to tát đối với các cặp tình nhân, và nàng cũng rất bằng lòng, nhưng nghe nói Long lão đại ở ngoài trận có thể thấy được tất cả, nàng không thèm đóng phim người thật cho ả nữ nhân không được thỏa mãn tình dục đó xem đâu.
Mình nhịn! Định lực của mình mạnh!
Nàng càng dán chặt và người Hoa Tứ Hải hơn để cảm nhận, lại thấy loại độc nàng trúng hình như không phải là thuốc kích dục, bởi vì mặc cho nàng có dán cả người vào hắn đi nữa thì cũng không có dục vọng gì cả, chỉ đơn giản là muốn sự lạnh băng của hắn giải trừ cái nóng rực trong người nàng mà thôi, cũng giống như một người bị sốt, người đó sẽ theo bản năng muốn ôm một tảng đá lạnh vậy.
Nàng đúng là chưa ăn qua “thịt heo”, nhưng sinh sống trong xã hội hiện đại có nếp sống cởi mở, thông tin bạo phát, tình dục không phải là điều cấm kỵ, cho nên nàng thấy qua rất nhiều “con heo” chạy, lúc này tuy đầu óc không quá tỉnh táo, nhưng khả năng phán đoán vẫn còn.
Nàng rất khó chịu chứ không phải muốn lập tức động phòng với hắn.
“Nóng quá, ném ta vào trong giếng đi.” Lúc này nàng hoàn toàn không háo sắc, chỉ thấy trong bụng như lửa đốt vậy, khó chịu quá, “Nhớ phải buộc dây, kỹ thuật bơi lội của ta dốt lắm.” Nàng không quên dặn dò.
Hoa Tứ Hải không động đậy, nhưng có dán bàn tay trên trán Trùng Trùng. Hắn không biết đây là yêu độc gì, nhưng bệnh tình của nha đầu này hình như không thay đổi liên tục giống với sắc mặt, mà là cứ mãi nóng lên, vậy nên hắn ngưng tụ băng tinh vào lòng bàn tay, giúp nàng hạ nhiệt.
“Nhớ lại xem, từ lúc nãy đến bây giờ, có chuyện đặc biệt gì xảy ra mà ta không biết không?” Hắn vung tay tạo ra một lớp kết giới, sau đó kề vào tai nàng khẽ hỏi.
Cảm nhận được một luồng hơi mát lạnh truyền từ đỉnh đầu vào trong người, cảm giác buồn nôn trong lồng ngực Trùng Trùng giảm đi, đầu óc tỉnh táo lại chút. Nàng biết đây là thời cơ nguy cấp, có thể có liên quan đến mạng nhỏ của nàng, bởi vậy nên nàng bớt nói bừa đi, vô cùng phối hợp.
“Hình như không có.” Từ lúc được Hoa Tứ Hải cứu ra khỏi đám rắn, tuy thời gian rất dài, nhưng chuyện xảy ra không nhiều, cho nên rất dễ để nàng tái diễn lại hai lần mọi chuyện xảy ra sau đó, nhưng không tìm thấy được tình hình kỳ lạ nào, trong khoảng thời gian đó nàng không xuất hiện ảo giác hoặc là bị thương ―― nhưng mà đợi đã ――
Một tình tiết nho nhỏ, cực dễ bị bỏ qua dâng lên trong lòng.
“Lúc ta lao ra khỏi rồng tuyết không phải là bị ngã sao? Còn làm một cú sư tử vờn tú cầu nữa?” Nàng nói úp mở.
“Sao rồi?”
“Hình như là ―― bị vật nhọn nào đó đâm phải rồi ―― nhưng nó không chảy máu, rất nhanh đã không sao rồi.”
“Vết thương ở đâu?”
“À ――”
“Ở đâu?”
“Không tiện nói ra đâu mà.”
“Ở đâu?” Hoa Tứ Hải vì sốt ruột mà có chút giận dữ.
“Ở ngay mông trái đó.” Trùng Trùng bật thốt ra, ngượng nghịu vô cùng.
Cảm thấy hơi thở trên đỉnh đầu ngưng lại một nhịp, sau đó là tiếng cắn răng, một bàn tay to ―― không phải ―― là móng vuốt sói vươn qua đây.
Nàng giật nảy mình, lập tức chặn lại, nhưng làm gì chặn nổi, chỉ đành gào lên, “Á, không phải chỗ đó! Ở dưới eo trái một chút, trên mông một chút, á, chàng sờ đi đâu vậy!”