Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Bùm Bùm
”Ý tốt!” Nhóm ba kẻ xấu lần nữa đồng thanh tán thành, nhưng đều ngầm cảm thấy chuyện kéo băng nhóm không bền vững, song trước mắt chỉ có cách này thôi.
Mà từ lúc có mười châu ba đảo, tuy lúc đối phó với thiên kiếp, có người sẽ mời hộ pháp, còn tìm người giúp đỡ với quy mô lớn như Trùng Trùng thì đúng là hiếm thấy.
Huống chi chuyện nguy hiểm thế này, người ta sẽ đến chứ?
Nhưng Trùng Trùng lại không lo lắng một chút nào, con người đi đến đâu cũng như nhau, muốn xem có được lòng người hay không thì phải xem quen biết người thế nào, đây gọi là mạng lưới quan hệ, người thường hay Yêu Ma Thần Tiên đều như nhau.
Hoặc cũng có thể nói như vậy, thần tiên cũng có giang hồ mà.
Bây giờ nghĩ lại, Trùng Trùng cảm thấy thật ra mình là người nổi tiếng nhất, có nhiều cách hay nhất mười châu ba đảo, tất cả những thứ này đều không phải do nàng cố tình dựng nên, mà là do thần xui quỷ khiến, nghĩa là quen biết một số người, thúc đẩy một số chuyện, sau đó đi đến tình hình của bây giờ.
Thủ lĩnh của liên minh Tiên đạo là sư phụ nàng, người trông có vẻ rất thương yêu nàng; Nhân Vương của Nhân đạo là người mang sứ mạng bảo vệ nàng, dùng tính mạng bảo vệ nàng là trách nhiệm của hắn; Thiên đế của Thiên đạo là chỗ quen biết của nàng, nhiếp chính Vương Long Tử của hắn là bạn thân của sư tẩu nàng; Yêu Vương của Yêu đạo, Cửu Mạng yêu mến nàng, chỉ cần một câu nói của nàng thôi, y nghe theo tất; Ma nữ của Ma đạo, La Sát Nữ tuy trước đây là tình địch, nhưng bây giờ là sư thẩm của nàng, ngoài ra hai người còn có cảm giác đồng bệnh tương lân; Minh Vương của Quỷ Đạo càng khỏi phải nói, mối quan hệ ấy nói sao cũng được liệt vào hàng “thân mật”.
Càng huống chi hắn còn chiếm một phần trong việc phải đối phó với thiên lôi, phải bị sét đánh, hơn nữa còn là phần lớn nhất.
Lục đạo trên thế gian, Vương của lục đạo đều không thân thích cũng là họ hàng với nàng, đưa mắt ra mười châu ba đảo còn có ai có giao thiệp rộng hơn nàng? Hơn nữa nàng dám chắc chắn những người này đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn nàng gặp tai nạn.
Trước tiên là Yêu Vương Cửu Mạng ở bên cạnh đã bày tỏ thái độ sẽ thề chết bảo vệ Trùng Trùng rồi, nhưng Trùng Trùng tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để y chết đâu, chỉ bảo y về Yêu đạo trước, tập hợp người tài ở Yêu đạo và đưa họ đến tập trung ở bên ngoài kết giới bờ Tứ Hải.
Cửu Mạng không yên tâm khi để Trùng Trùng lại, sợ y đi rồi thiên kiếp sẽ đến, một mình nàng không đối phó nổi.
”Yên tâm, tia sét này còn nhỏ lắm.” Trùng Trùng vờ như hoàn toàn không quan tâm, “Bây giờ ngay cả nóc nhà nó cũng không đánh nát được, còn non lắm, ta đối phó được.” Dường như là để minh chứng cho lời nói của nàng, một tia sét đánh xuống ngoài cửa sổ, ngay cả song cửa sổ cũng bị đánh cho vỡ nát.
”Ngươi xem, nó đâu vào được nhà.” Nàng kiềm chế giọng nói run rẩy, “Nhưng không thể không thừa nhận nó trưởng thành rất nhanh, vì vậy ngươi phải mau chóng làm xong việc, mau mau đến bờ Tứ Hải, như vậy thì chúng ta lại có thêm phần thắng rồi. Tiểu Cửu, ngươi phải biết rằng chỉ có Vương của lục đạo giúp đỡ thì ta mới có thể vượt thiên kiếp được, càng đông người chúng ta càng có lợi. Hiệu điện thế của sấm sét lên rất cả chục ngàn vôn, chúng ta tìm thật nhiều thật nhiều người, số lượng phải đủ cân bằng thì khi mới đủ sức mạnh để đấu.”
Cửu Mạng không hiểu từ ngữ nàng nói, nào là hiệu điện thế, nào là chục ngàn vôn, nhưng lại hiểu ý nàng, vì vậy tuy vẫn rất lưu luyến, nhưng vẫn làm theo.
Lúc sắp đi, y khẽ hôn lên trán Trùng Trùng, bởi vì biết sau thiên kiếp, Trùng Trùng sẽ thuộc về Hoa Tứ Hải, từ nay về sau hai người chỉ có thể làm tỷ đệ, cũng có thể sẽ gặp mặt ít đi, dẫu cho chuyến du lịch mười châu ba đảo với nàng được tiến hành trong lúc cứu giúp người bị thương, dẫu cho chuyến đi đến Bồng Lai được thực hiện trong quá trình trốn sấm sét.
Nhưng với y, như vậy đã đủ rồi, đủ cho y từ từ kỷ niệm trong cuộc sống Yêu quái dài đằng đẵng này, để làm dịu đi những tháng ngày cô độc làm Yêu Vương.
”Nhớ xem bản đồ của ta, đến chờ tại bờ Tứ Hải.” Trùng Trùng không yên tâm lại dặn dò, vừa hạnh phúc khi sắp được đại ma đầu, vừa thương cảm khi sắp xa Cửu Mạng.
Bức bản đồ ấy được Tây Bối sao chép lại, bởi vì trên ấy có máu của Trùng Trùng nên cũng suýt nữa bị sét đánh phải. Điều này chứng tỏ thiên kiếp không lý trí cho lắm hơn nữa còn rất cố chấp, sét đánh giấy viết thư quả thật còn hài hước hơn cho bò ăn hoa nhài (Ý chỉ sức mạnh mà làm việc thừa thãi).
Nàng quyết định bảo mọi người tập trung cả ở bờ Tứ Hải, sau đó cùng Hoa Tứ Hải đi vào trong kết giới Tứ Hải vượt kiếp, tin chắc sẽ làm yếu đi sức mạnh của thiên kiếp, vì dù sao nó cũng không quen thuộc với nơi ấy.
Còn về Mao Lư, Trùng Trùng không thả nó đi cùng với Cửu Mạng, bởi vì nó có nhiệm vụ riêng, bởi vì Cửu Mạng ra lệnh nó ở lại, vì đèn thần không có người mang thì không đi xa được, buộc phải có Mao Lư mang theo mới đến được Tu La Vi Mang ở Tụ Quật châu, báo lời nhờ vả của Trùng Trùng cho La Sát Nữ và Thương Khung sư thúc.
”Nhất định phải nhớ báo La Sát Nữ tỷ tỷ và Thương Khung sư thúc mang theo nhiều người tài, những người đạo pháp không cao thâm thì bỏ đi, tránh để chết oan uổng.” Trùng Trùng nhấn mạnh nhiều lần.
Tiền tả hữu đạo thủ Ma đạo tuy đã quy nhập Quỷ Đạo theo Hoa Tứ Hải, nhưng nhóm ba người Ma đạo và F Ma đạo vẫn còn đó, họ cũng từng chịu ơn của nàng, lại có năng lực, tất nhiên không được thiếu một ai, được một người hay một người, đều phải đến giúp nàng vượt thiên kiếp.
”Ngươi gọi vai vế kiểu gì thế, Thương Khung và La Sát là người yêu với nhau mà một người ngươi gọi là tỷ tỷ, một người gọi là thúc thúc.” Vạn Sự Tri ở một bên lảm nhảm, Trùng Trùng mặc kệ nó, bởi vì nàng cũng có nhiệm vụ giao cho nó.
Lại nhìn Mao Lư và đèn thần, một đứa phẫn nộ bất bình, một đứa lưu luyến không nỡ.
Mao Lư vẫn không yên tâm về thiếu chủ, trách Trùng Trùng chia rẽ hai người, còn đèn thần thì lưu luyến gương Tiền Nhân Hậu Quả Lam Lam, may mà Trùng Trùng đã đồng ý với đèn thần rằng nhất định sẽ bảo Bạch Trầm Hương thu nó nhập môn, làm Đăng sư đệ của nàng, như vậy thì có thể bên nhau trọn đòi với Lam Lam rồi.
”Bây giờ đến lượt ngươi.” Trùng Trùng nhìn sang Vạn Sự Tri, “Ngươi đi tìm Long Tử ở Thiên đạo, nói rõ tình hình và yêu cầu của ta, Long Tử là người quả cảm, chắc chắn sẽ đồng ý.”
”Vì ta ta phải đến Thiên đạo?” Vạn Sự Tri nói, “Tuy Tuyên Vu Cẩn đã chết, con đường đến Thiên đạo được mở ra rồi, nhưng ai cũng biết đường đến đó xa xôi, hay là chủ nhân kêu A Đẩu đi đi, dù gì thì nó cũng thích chạy tới chạy lui.”
”Gâu!” Xem ra nó cũng bằng lòng.
Nhưng mà ——
”A Đẩu có nhiệm vụ khác.” Trùng Trùng nói, “Thiên đạo ở trên trời, ngươi có cánh, ngươi đi vẫn tiện hơn.”
”Nhưng đây là cánh gà mà!” Vạn Sự Tri giương cánh ra, nói với vẻ đáng thương.
Trùng Trùng nhịn cười, “Ta biết đây là cánh gà, nhưng đôi cánh gà của ngươi được dùng để bay lên Thiên đạo hay để ta nướng đây?”
”Chủ nhân trên thế gian, có ngươi là tàn nhẫn nhất.” Vạn Sự Tri sợ tới vội vàng thu cánh lại, than thở một tiếng rồi ẩn mình bỏ đi.
Nó vừa đi, A Đẩu đã nhích lên, vẫy đuôi thật mạnh.
”Ngoan nhé, tất nhiên mi giúp được ta rồi, bây giờ chỉ còn lại Nhân đạo và Quỷ Đạo chưa thông báo thôi.” Trùng Trùng sờ bộ lông xù của A Đẩu, “Ta sẽ bọc Lam Lam trong bức thư bay ấy, mi chạy theo nó. Không được ham chơi nhé, phải theo sát, không được để lạc mất. Bức thư bay sẽ đưa mi đến Bắc Sơn Vương cung, ở đó, Bắc Sơn Vương, ý ta là Tây Bối, sẽ cho người đưa mi đến Quỷ Đạo. Quỷ Đạo bây giờ do Mã Tiểu Giáp quản lý thay thế Minh Vương, Minh Vương thật đã đến bờ Tứ Hải bế quan rồi. Mi làm Mã Tiểu Giáp lấy thư trên cổ mi xuống, sau đó đi theo hắn thì sẽ tìm được ta. Ta hứa xong chuyện này sẽ bắt một trăm chú mèo con để mi rượt đuổi chơi, chỉ cần không làm hại đến chúng, nhé?”
A Đẩu hiểu chuyện gật đầu, sau đó lại phấn khởi sủa lên, liếm tay Trùng Trùng hai cái rồi mới đi theo bức thư bay vốn đã mất kiên nhẫn.
Đến Bắc Sơn Vương cung, Lam Lam sẽ ở lại bên Tây Bối, nói cho Tây Bối biết tình hình ở đây, còn A Đẩu thì đi liên lạc với Quỷ Đạo, sẽ không làm chậm trễ thời gian Tây Bối tổ chức cao thủ và bồi dưỡng thánh thú trước kia của Bắc Sơn Thuần.
Nàng phải tập trung tất cả sức mạnh, hơn nữa còn phải nhanh chóng.