người đàn ông đó bước tới đứng ở phía sau lưng chiếc ghế mà chàng thanh niên đang ngồi , cúi người chào hỏi : “ thiếu gia !”
chàng thanh niên đó vẫn dán mắt vào võ đài , nhưng trên môi lại lộ ra nụ cười sắc lạnh . nhạt nhạt nói : “ lúc nãy ngươi có theo dõi bảng đấu số không ?”
trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên đó lập tức trầm xuống , nhưng vẫn giữ khẩu khí vô cùng tôn kính , nhẹ nhẹ nói : “ vâng có ạ , ngoại trừ thằng nhóc kia sở hữu thanh kiếm lợi hại . ngoài ra không còn thứ gì nổi bật cả . thực ra thì trong các giải đấu ở địa phương cũng chỉ thu hút được những đấu sĩ cấp thấp tới tham gia mà thôi , thiếu gia có cần thiết phải tốn thời gian để tới theo dõi các trận đấu như thế này không nhỉ ? ”
chàng thanh niên khẽ quay đầu lại , dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người đàn ông trung niên đó , cười khẩy nói : “ chỉ thu hút được những đấu sĩ tầm thường ?? hừ , ít ra theo những gì ta quan sát được nãy giờ . trong đại hội võ thuật này ít nhất phải có tên đã đạt tới đẳng cấp kỵ sĩ cấp tham gia đấy !”
nghe chàng thanh niên nói thế , người đàn ông trung niên giật mình , khẽ cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa .
ngưng hồi , chàng thanh niên lại tiếp tục nói : “ thế nhưng , người khiến ta cảm thấy có hứng thú nhất chính là thằng nhóc sở hữu thanh kiếm lợi hại đó . ngươi hãy đi điều tra lai lịch về thằng nhóc đó cho ta .”
người đàn ông trung niên vội vã cúi người ngật đầu , sau đó quay người bước ra khỏi căn phòng .
trên khuôn mặt của chàng thanh niên đã lộ ra nụ cười sắc lạnh , nhạt nhạt nói : “ không hiểu vì sao , linh tinh mánh bảo mình rằng thằng nhóc chính là người mà mình cần tìm kiếm bấy lâu đây !!”