Thiếu chủ quân Thanh Long lắc đầu, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng. Diệp Phàm lại lần nữa phiên gấp mười lần kêu giới nói. “Năm trăm triệu lần đầu tiên!” “Năm trăm triệu lần thứ hai!” “Năm trăm triệu lần thứ ba!” “Thành giao!” Sau khi người bán đấu giá giải quyết dứt khoát, cây cỏ Thiên Tủy này đã rơi vào tay Diệp Phàm. “Tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu bán đấu giá vật phẩm thứ mười!” “Vật phẩm này được gọi là Nước Mắt Thiên Sứ!” Người bán đấu giá nhấc tấm vải đỏ của vật phẩm thứ mười lên, một chiếc vòng cổ tinh xảo bắt mắt hiện ra trước mặt mọi người. Điểm hấp dẫn ánh mắt nhất ở chiếc vòng cổ này là ở giữa sợi dây chuyền có một viên đá lấp lánh tựa như một giọt nước mắt, mang đến cho người ta cảm giác thần thánh! “Tin rằng những người chú ý đến trang sức đều biết Nước Mắt Thiên Sứ là một trong ba món trang sức tôn quý nhất trong giới trang sức, giá trị liên thành, vô số các phu nhân thiên kim nhà hào môn tài phiệt đều tha thiết mơ ước có được một trong ba món trang sức!” “Mà nay Nước Mắt Thiên Sứ, một trong ba món trang sức tôn quý nhất đã có mặt tại đây, mọi người đừng nên bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy!” Người bán đấu giá giới thiệu. Giờ phút này có vô số phu nhân hoặc là con gái của nhà quyền quý đều không thể dời mắt được. Ngay cả Đường Sở Sở khi nhìn thấy chiếc vòng cổ này trong mắt cũng hiện lên tia sáng nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh. “Chiếc vòng cổ này không tệ, rất hợp với em đấy vợ ạ!” Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói. “Anh Tiểu Phàm, chiếc vòng cổ này quá quý, em vẫn nên quên nó đi!” Đường Sở Sở lắc đầu. “Trước đây anh đã nói anh còn chưa tặng em món quà nào, vậy nên hãy coi Nước Mắt Thiên Sứ này là quà anh tặng em!” “Hôm nay chỉ có em mới xứng đáng với Nước Mắt Thiên Sứ này!” Diệp Phàm nói thẳng “Giá khởi điểm của chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ này là 300 triệu, mỗi lần tăng giá không được dưới 50 triệu!” “Hiện tại bắt đầu đấu giá!” Người bán đấu giá lên tiếng. “1 tỷ!” Lần này Diệp Phàm là người đầu tiên ra giá, trực tiếp là 1 tỷ. Mọi người nhìn thấy Diệp Phàm lại ra giá thì lập tức hành quân lặng lẽ không đi đấu giá. Trong đám người có một người đàn ông nhìn Diệp Phàm ra giá, sắc mặt thay đổi nói: “1 tỷ 100 triệu!” “2 tỷ!” Ngay khi người đàn ông vừa hô xong, Diệp Phàm đã không chút do dự tiếp tục hét lên. Sắc mặt người đàn ông kia lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn ta là người được u Dương Mục phái tới để đấu giá Nước Mắt Thiên Sứ, mà u Dương Mục đưa cho hắn ta 2 tỷ, hiện giờ đối phương dứt khoát hô 2 tỷ làm hắn ta tự nhiên không thể hét giá. Người đàn ông lập tức gọi điện cho u Dương Mục thông báo tình hình ở đây. “Tôi cho cậu thêm 2 tỷ, nhất định phải giành được Nước Mắt Thiên Sứ này!” “Vâng!” Người đàn ông gật đầu, lại lần nữa ra giá: “2,5 tỷ!” “3 tỷ!” “3,5 tỷ!” DIệp Phàm và người đàn ông liên tục hét lên. “5 tỷ!” Ngay sau đó Diệp Phàm hô lên một con số kinh người khiến tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt, mà vẻ mặt thuộc hạ của u Dương Mục càng thêm cứng ngắc. “5 tỷ lần đầu tiên!” “5 tỷ lần thứ hai!” “5 tỷ lần thứ ba!” “Thành giao!” Khi búa của người bán đấu giá hạ xuống, chiếc vòng cổ Nước Mắt Thiên Sứ này lập tức rơi vào tay Diệp Phàm. Tất cả mọi người đều bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm khi thấy Diệp Phàm lại có thể bỏ ra 5 tỷ để giành lấy Nước Mắt Thiên Sứ này. Thế này là quá giàu rồi! Quả thực là giàu vô nhân tính! So với Diệp Phàm, những người được gọi là thổ hào kia thật yếu kém! “Anh Tiểu Phàm, chuyện này…” Ngay cả Đường Sở Sở cũng bị Diệp Phàm ra giá làm cho khiếp sợ, có chút được sủng ái mà lo sợ. “Không sao, đây là món quà đầu tiên anh tặng em, bao nhiên tiền đều đáng giá!” Diệp Phàm nắm chặt tay Đường Sở Sở nói. “Đại ca thật lãng mạn!” Cô gái đáng yêu cách đó không xa nhìn thấy cảnh này nhẹ giọng nói. Nhưng khi cô ấy liếc mắt về phía Đường Sở Sở, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng khó phát hiện. Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm giành được Nước Mắt Thiên Sứ, thuộc hạ của u Dương Mục vội vàng gọi điện cho ông chủ của mình. u Dương Mục ở xa Đế Đô khi biết được tin tức này thì vô cùng tức giận, hét lên: “Phái người đi cướp lại Nước Mắt Thiên Sứ cho tôi, không lấy được Nước Mắt Thiên Sứ trở về thì cậu đừng trở lại!” “Vâng thiếu chủ!” Thuộc hạ vội vàng trả lời. Tiếp theo một loạt vật phẩm được đem ra bán đấu giá, tất cả đều là bảo vật quý hiếm. Nhưng Diệp Phàm lại không có hứng thú với mấy thứ này. Trong nháy mắt nửa giờ trôi qua. “Được rồi, thứ mang lên bây giờ là vật phẩm cuối cùng của hội đấu giá này!” “Vật phẩm này có tên là ngọc Rồng!” “Về truyền thuyết ngọc Rồng thì tin chắc không ít người ở đây đều đã nghe qua!” “Vậy tôi sẽ không nhiều lời nữa!” “Giá khởi điểm của ngọc Rồng này là 1 tỷ, mỗi lần tăng giá không được dưới 100 triệu!” Khi vật phẩm cuối cùng được đưa ra, ánh mắt của tất cả thế lực có mặt ở đây đều dán chặt vào ngọc Rồng trên bàn đấu giá kia! “Cuối cùng cũng xuất hiện!” Diệp Phàm nhìn ngọc Rồng, trong mắt lóe lên. Tại hội trường hội đấu giá, cô gái đáng yêu, Lâm Phong, Hạng Hào, thiếu chủ quân Thanh Long cùng với người đàn ông trung niên ở trong phòng 303 và những người từ các thế lực khác đều nhìn chằm chằm vào ngọc Rồng. Tất cả đều đến vì viên ngọc này! Tiếp theo đây hội đấu giá mới thực sự trình diễn một vở kịch lớn!