Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 1211 trên thần cảnh chính là tu hành giả.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hắn ta là thiếu tộc trưởng của tộc Hiên Viên, cũng đã phục tùng tôi, ông là hậu duệ của một triều đại đã diệt vong thì có là gì? Phục tùng tôi là vinh hạnh của ông!" "Nếu không phải thấy ông có thiên phú khá tốt, ông nghĩ ông có tư cách phục tùng tôi sao!" Diệp Phàm lạnh lùng nói, vẻ mặt khinh thường. Lúc này, sắc mặt Tần Chính không ngừng thay đổi. "Ai không phục tùng, giết không tha!" Diệp Phàm nói với Hiên Viên Bất Bại, sau đó bước ra khỏi long mạch, Hiên Viên Bất Bại cầm Hiên Viên Kiếm nhìn chằm chằm vào đám người này, định giết hết bọn họ! "Tôi đồng ý phục tùng!" Ngay lập tức, Ân Nhân Hoàng và Hạ Chu Thiên là những người đầu tiên lên tiếng. Còn Tiêu Phá Quân nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt sáng ngời, trực tiếp mở miệng gọi chủ nhân. Những người khác cũng quỳ xuống cúi đầu xưng thần. Về phần Tần Chính, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cuối cùng cũng khuất phục! Rất nhanh, Diệp Phàm đi ra khỏi không gian của long mạch dưới lòng đất, nhưng tình huống bên ngoài long mạch lại khiến vẻ mặt của hắn thay đổi, vô cùng khó coi! Lúc này, bên ngoài Long Mạch, đám người Đường Sở Sở và Đông Phương Hạo Thiên đều bị thương nằm trên mặt đất, tất cả bị thương không nhẹ, Ngũ sư phụ của Diệp Phàm – Long Ngạo đang một mình chiến đấu ác liệt với mười mấy người đàn ông mặc trang phục cổ. Thực lực của đám người này vô cùng khủng bố, vượt xa Thần Cảnh để đạt tới một cấp bậc khác, lúc ra tay, tiếng nổ không ngừng vang lên! Bọn họ hợp lực, uy lực cuồn cuộn, ngay cả Long Ngạo cũng bị đánh cho liên tục lùi về sau, trên người xuất hiện nhiều vết thương. Ầm!!! Rất nhanh, mỗi người trong số họ đều tung đòn đánh có sức mạnh kinh khủng, truyền ra tiếng nổ rung trời! Bịch bịch bịch!!! Dưới đòn tấn công này, cơ thể Long Ngạo lùi mạnh rồi kêu rên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể của đám người kia cũng lần lượt lùi về sau. Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn xông thẳng tới cạnh Long Ngạo, quan tâm nói: “Ngũ sư phụ, người thế nào rồi?” “Tiểu tử, cuối cùng con cũng tới!” “Con mà còn không tới thì tay chân già của sư phụ con phải phế mất!” Long Ngạo bĩu môi nhìn Diệp Phàm. “Ngũ sư phụ, bọn họ là ai vậy?” Diệp Phàm nhìn đám người này, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh như băng. Thực lực của mười mấy người kia đã vượt qua phạm vi của võ giả, đạt tới cấp bậc tu hành giả. Tu hành giả, chính là sự tồn tại cao hơn võ giả. Khi võ giả tu luyện sức mạnh võ đạo tới cảnh giới cao nhất thì sẽ có cơ hội trở thành tu hành giả, tương tự như tu chân trong tiểu thuyết! Trên Thần Cảnh chính là tu hành giả. Nhưng muốn trở thành tu hành giả lại vô cùng khó khăn, với điều kiện hoàn cảnh trên thế giới, muốn thành một tu hành giả khó như lên trời. Bởi vì thứ mà tu hành giả cần nhất chính là linh khí, nhưng với môi trường của Trái Đất hiện tại, linh khí đã cạn kiệt từ lâu, vậy nên tu hành giả đã sớm tuyệt chủng, chỉ còn lại võ giả! Diệp Phàm biết được những chuyện này sau khi lấy được truyền thừa của hoàng đế Hiên Viên. Chỉ là, Diệp Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, vừa ra khỏi Long Mạch đã gặp nhiều tu hành giả như vậy. “Bọn họ là người của tiểu thế giới Côn Lôn, tới đây vì Long Mạch!”

Long Ngạo trầm giọng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio