Trong hoàng cung Anh Quốc, Diệp Phàm đang chuẩn bị rời đi, một tiếng quát lạnh lùng truyền đến: “Hộ Quốc Thần Tướng, rất uy phong, tùy tiện tiêu diệt một quốc gia.” Tám bóng người xuất hiện. Tám người này mặc trường bào khác nhau, đại biểu cho tám loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi băng, trên người cũng tản ra tám loại lực lượng tương tự, Người vừa lên tiếng là người mặc trường bào màu vàng, hai tròng mắt lạnh kinh người, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. “Mấy người lại chui ra từ đâu?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Chúng ta là tám đại chủ thần của liên minh Chúng Thần, vâng lệnh đến mang ngươi về để thần chủ thẩm phán!” Người đàn ông mặc trường bào màu vàng quát. Ông ta là Kim Thần, một trong tám đại chủ thần, bảy người còn lại đều lấy ngũ hành và phong lôi băng làm danh hiệu. “Lại là liên minh Chúng Thần! Mấy người dai như đỉa!” Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong lòng nổi lên ý muốn hủy diệt liên minh Chúng Thần. Tổ chức này nhiều lần ra tay với hắn, đương nhiên Diệp Phàm muốn hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc. “Hộ Quốc Thần Tướng, ngoan ngoãn đi theo chúng ta.” Người đàn ông mặc hồng bào nói, đôi con ngươi thiêu đốt liệt hỏa, tản ra hơi thở nóng rực. Ông ta chính là Hỏa Thần! “Trở về cùng các ngươi? Vậy phải xem các ngươi có thực lực đó hay không.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Đừng phí lời với hắn, lên luôn đi!” Lôi Thần mặc áo tím quá. Ông ta lao về phía Diệp Phàm. “Ai dám động vào Diệp đại ca?” “Chết!” Một giọng nói lạnh lùng nũng nịu vang lên. Một bóng người lao thẳng đến Lôi Thần. Ầm!!! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Phụt!!! Một bóng người bay ra ngoài, nện trên mặt đất, điên cuồng hộc máu. Người này không phải ai khác, chính là vị Lôi Thần kia! Lúc này Lôi Thần mở to mắt, không thể tin được, chưa nói được câu nào đã tắt thở. Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động. Bảy đại chủ thần còn lại cũng hoàn hoàn đơ người. Thực lực của tám người bọn họ đã bước vào trình tự của người tu hành, còn đều trên Luyện Khí tầng năm, với thực lực của bọn họ lại bị người này đánh bại trong một chiêu, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng. Ngay sau đó bảy người bọn họ và đám người Diệp Phàm cùng nhìn về phía người đã giết chết Lôi Thần. Khi bọn họ nhìn thấy người này đều vô cùng kinh sợ. Người này lại là một người phụ nữ, nhìn qua có vẻ còn là một thiếu nữ! Cô ấy chính là Tư Thiên Thiên. Sau khi giết chết Lôi Thần trong nháy mắt, Tư Thiên Thiên vẫn giữ sắc mặt lạnh băng, đôi con ngươi lạnh đến mức làm người không rét mà run. “Không ngờ Thiên Thiên lại mạnh như vậy.” Diệp Phàm ngạc nhiên nói, sau đó cảm thán: “Xem ra nhận Đại sư phụ làm chủ nhân không lỗ!” “Ngươi là ai?’ Kim Thần gằn giọng hỏi. “Ai dám động vào Diệp đại ca, chết!” Tư Thiên Thiên giống như một vệ sĩ tận tâm của Diệp Phàm, Hỏa Thần gầm lên: “Ngông cuồng!” “Hôm nay bảy đại chủ thần bọn ta cùng nhau lên, ta muốn nhìn xem một con nhóc như ngươi có thể chống đỡ được hay không!” Hỏa Thần lạnh lùng nói. Ngay sau đó bảy người bọn họ đang định cùng xông lên, đúng lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên. “Mấy lão già các ngươi bao vây tấn công một cô bé, không biết xấu hổ hả?”