Bách Hoa Lâu, nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Trung Quốc, được rất nhiều nam giới ưa thích, trong này có vô số danh cơ hoa đán như hoa như ngọc. Những danh cơ hoa đán này không chỉ có tướng mạo tuyệt mỹ, hơn nữa còn giỏi các loại kỹ năng, đánh đàn, nhảy múa, diễn tấu, thậm chí còn giỏi cả thư pháp và hội họa, có thể nói là cầm kỳ thư họa, ca hát nhạc cụ tất cả đều thông thạo! Có điều Bách Hoa Lâu lại có một quy củ đặc biệt, đó chính là bán nghệ không bán thân. Hễ là khách của Bách Hoa Lâu, tuyệt đối không thể ép buộc con gái của Bách Hoa Lâu làm ra bất cứ chuyện gì bán đứng thân thể, trừ khi người con gái này tự nguyện. Nếu không mặc kệ thân phận của khách lớn thế nào, chỉ cần dám làm loạn, thì sẽ bị Bách Hoa Lâu đuổi cổ, những người khách này về sau còn không thể trả thù Bách Hoa Lâu! Nhưng dù là như vậy, Bách Hoa Lâu vẫn trở thành nơi xa hoa đồi trụy, tha hồ hưởng lạc của vô số đàn ông, rất được quyền quý, người nổi tiếng, đại thiếu nhà giàu ưa thích. Trong mấy năm ngắn ngủi, Bách Hoa Lâu đã mở khắp các thành phố lớn ở chín quận của Trung Quốc, trở thành một đặc sắc lớn của Trung Quốc! Thiên Hải cũng có một Bách Hoa Lâu, nằm ở một nơi sầm uất của Thiên Hải. Lúc này, Diệp Phàm đã đến bên ngoài Bách Hoa Lâu của Thiên Hải. Bách Hoa Lâu này là một tòa lầu các cao tới mấy chục mét, hơn nữa là xây dựng theo lầu các cổ đại, có thể nói là phong cách cổ kính. Ngoài cửa có bốn người phụ nữ mặc sườn xám, tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang tiếp đón khách, xung quanh còn đỗ đầy các loại xe sang! Diệp Phàm liếc nhìn Bách Hoa Lâu, rồi bước vào bên trong. “Mời công tử vào trong!” Bốn tiểu thư mặc áo sườn xám kia khom người nói với Diệp Phàm. Diệp Phàm vừa bước vào trong Bách Hoa Lâu đã nghe thấy một tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, xen lẫn với một tiếng hát vui tai. Ánh mắt hắn liếc qua, thấy ở giữa Bách Hoa Lâu này có một sân khấu, trên sân khấu này có bốn người phụ nữ tuyệt đẹp mặc trang phục thời Đường cổ đại. Bốn người, một người gảy đàn, một người thổi tiêu, một người nhảy múa, một người ca hát, có thể nói là phối hợp hoàn mỹ, vô cùng ăn ý, mang lại một cảm giác vui tai vui mắt cho người ta! Trên lầu xung quanh ngồi đầy người, về cơ bản đều là nam giới. Bọn họ nhìn bốn người phụ nữ trên sân khấu, đều là dáng vẻ si mê! Một đàn một tiêu một múa một hát diễn tấu xong, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, không ngừng có người reo hò khen hay! “Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai, cảm ơn các vị khách đã thưởng thức!” Bốn cô gái mặc trang phục thời Đường trên sân khấu đứng dậy cúi người nói. “Xuân Hạ Thu Đông này không hổ là tứ đại hoa đán của Bách Hoa Lâu, đúng là tuyệt vời!” “Đáng tiếc bốn người này vẫn chỉ bán nghệ không bán thân, khiến vô số người chỉ có thể thấy bắt thèm!” Nhìn bốn người đẹp trên sân khấu này, không ít khách khứa có mặt ở đây đều nhao nhao cảm thán. Sau đó, bốn hoa đán này định rời sân. Lúc này, một công tử bột sắc mặt đỏ bừng, ngà ngà say đứng dậy, chỉ bốn hoa đán này, nói: “Bốn các cô đừng đi, tới uống rượu với tiểu gia!” “Công tử, xin lỗi, bốn người chúng tôi chỉ phụ trách biểu diễn, không uống rượu cùng!” Xuân Lan trong bốn hoa đán này mỉm cười nói. “Công tử, để nô gia uống với anh!” Lúc này, một cô gái ăn mặc hở hang tới bên cạnh công tử bột này. “Cút!” “Tôi muốn bốn bọn họ uống với tôi!” Công tử bột đẩy cô gái này ra, tay gã chỉ về phía bốn hoa đán trên sân khấu. “Công tử, chúng tôi không uống cùng, vẫn mong anh thông cảm!” Bốn hoa đán kia không hề để ý yêu cầu của công tử bột này, quay người muốn đi. “Dám từ chối bổn thiếu, các cô to gan lắm!” “Người đâu!” Công tử bột này đập thẳng cốc rượu trong tay xuống đất, lạnh lùng quát lên. Ngay lập tức, bốn người đàn ông mặc đồ gọn nhẹ xuất hiện trước mặt công tử bột này, khom người nói: “Thiếu gia!” “Bắt bốn con ả không biết tốt xấu này qua đây uống rượu với bổn thiếu!” Công tử bột này lạnh lùng quát. “Đây là công tử bột nhà nào, lại hống hách như vậy, dám gây sự ở Bách Hoa Lâu? Không muốn sống nữa à?” “Suỵt, đừng nói lung tung, đây là con trai của Sài Đô Đốc Thiên Hải, Sài Thần!” “Vậy mà lại là con trai của Sài Đô Đốc, chẳng trách hống hách như vậy!” Lúc này, khách khác có mặt ở đây nhìn công tử bột, bàn tán xôn xao. Còn bốn người đàn ông mặc đồ gọn nhẹ kia đã muốn ra tay với bốn hoa đán sau khi nghe thấy căn dặn của Sài Thần. “Công tử, đây là địa bàn của Bách Hoa Lâu, anh chắc chắn muốn ra tay ở đây ư?” Sắc mặt Xuân Lan trong số bốn hoa đán tối sầm, nhìn Sài Thần nói. “Bách Hoa Lâu thì thế nào?” “Ba của tôi là Đô Đốc Thiên Hải Sài Quyền, anh tôi là thống lĩnh quân canh phòng Thiên Hải Sài Phong.” “Hôm nay nếu bốn người các cô không ngoan ngoãn uống rượu với bổn thiếu, để bổn thiếu chơi vui vẻ, bổn thiếu sẽ san bằng Bách Hoa Lâu của các cô!” Sài Thần hống hách hô lên. Sắc mặt bốn hoa đán này chợt lạnh đi, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, đang định làm gì đó, kết quả một tiếng nói của đàn ông vang lên! “Ôi, hống hách quá!” “Không biết còn tưởng cả Thiên Hải này đều là của nhà mày đấy!” Diệp Phàm bước tới, ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn công tử bột. “Thằng nhóc ở đâu ra, cút qua một bên!” Sài Thần nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói. “Nếu tao không cút thì sao?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi. “Muốn chết!” “Đánh gãy tứ chi của hắn cho tao!” Sài Thần trực tiếp hô lên. Ngay sau đó, bốn người đàn ông ăn mặc gọn nhẹ kia đã xông về phía Diệp Phàm, ra tay quyết đoán, ác liệt tới cực điểm, vừa nhìn đã biết là xuất thân chiến sĩ! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Diệp Phàm vung tay, bốn cây châm bạc bắn ra, đâm thẳng vào trong người bốn người, nháy mắt bốn người này đã nằm ngã xuống đất, không thể động đậy. Thấy cảnh này, khách khứa xung quanh đều kinh ngạc! Còn sắc mặt bốn hoa đán kia thì nghi ngờ, nhìn Diệp Phàm chăm chú. “Mày…” Sài Thần chỉ Diệp Phàm, trong phút chốc bị làm cho kinh ngạc tới không biết nói năng thế nào! “Người đâu, ném bọn họ ra ngoài, không cho phép bọn họ lại bước vào Bách Hoa Lâu nửa bước!” Lúc này, Xuân Lan trên sân khấu trực tiếp nói. Một nhóm người mặc đồ đen trong Bách Hoa Lâu xuất hiện, bọn họ túm lấy Sài Thần, muốn ném thẳng ra ngoài. “Dừng tay, ba của tao là Sài Quyền, bọn mày lại dám đối xử với tao như vậy!” “Bọn mày to gan lắm!” “A!!!” Sài Thần không ngừng kêu lên, nhưng rất nhanh đã bị ném ra ngoài, vang lên tiếng kêu thảm thiết, cả bốn thủ hạ kia của gã cũng bị ném hết ra ngoài. “Xin lỗi, quấy rầy các vị khách rồi, mời mọi người chơi tiếp!” Lúc này, nhân viên của Bách Hoa Lâu nhao nhao an ủi khách khứa, bốn hoa đán kia thì trực tiếp đến trước mặt Diệp Phàm, nói: “Công tử, có thể lên tầng nói chuyện không?” Diệp Phàm không nói chuyện, đứng dậy đi lên tầng cùng bốn bọn họ, cảnh này cũng khiến các khách khác có mặt ở đây đều vô cùng hâm mộ! Sau đó, Diệp Phàm theo bọn họ đến một căn phòng tinh tế ở tầng năm của Bách Hoa Lâu. Diệp Phàm vừa định lấy Bách Hoa Lệnh làm rõ thân phận, kết quả bốn hoa đán này đã quỳ thẳng xuống trước mặt hắn. “Nô tỳ Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai bái kiến thiếu chủ!” Bốn người bọn họ quỳ dưới đất, cung kính nói với Diệp Phàm.