Sáng sớm hôm sau. Diệp Phàm vừa mới thức dậy, đi xuống dưới lầu đã nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở. "Anh Tiểu Phàm, nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi!" Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói. "Nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi á?" Trong mắt Diệp Phàm lộ vẻ kinh ngạc. "Đúng vậy, đêm qua nhà họ Đỗ bị một nhóm người thần bí diệt môn, cả gia tộc hơn trăm người đều bị giết sạch, ngay cả một số tộc nhân bên ngoài cũng không thoát chết. Hiện tại cả Thiên Hải đều đang bàn tán chuyện này!" Đường Sở Sở kể tường tận. "Ai làm?" Diệp Phàm tò mò hỏi. "Vẫn chưa biết anh ạ. Có điều nhà họ Đỗ bị tiêu diệt vào lúc này liệu có liên quan đến chuyện Tiểu Manh bị bắt cóc không anh? Ban đầu em còn tưởng là anh làm." Đường Sở Sở nói. "Nếu người bị bọn họ bắt cóc là em thì chắc chắn là anh làm." Diệp Phàm cười khẽ. "Ơ này, anh nói như vậy tôi rất buồn đó. Lẽ nào trong lòng anh, tôi không quan trọng bằng chị họ sao?" Lúc này Trần Tiểu Manh đi xuống, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt u oán. "Câu này chẳng phải hỏi thừa sao?" Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, làm cho đối phương hầm hừ tức giận. "Tiểu Manh, lẽ nào là người của gia tộc em làm?" Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh. "Em không biết." Trần Tiểu Manh lắc đầu. "Gia tộc của cô nàng này lợi hại thế cơ à?" Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh. "Hừ, tất nhiên rồi. Sau này nếu anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ba tôi xử anh!" Trần Tiểu Manh giơ hai tay chống nạnh, hừ mũi đầy kiêu ngạo. "Cô nhóc xấu tính, không nói chuyện với em nữa!" "Sở Sở đừng quan tâm chuyện này nữa, chúng ta thu xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát thôi." Diệp Phàm nói. "Ừm!" Đường Sở Sở gật đầu. Sau đó, hai người dọn đồ một lúc rồi đi ra ngoài biệt thự. Họ vừa ra đến cổng thì gặp Thượng Quan Lưu Ly ở biệt thự bên cạnh đi ra ngoài. "Ơ, biệt thự bên cạnh có người vào ở rồi sao? Còn là một cô gái xinh đẹp!" Đường Sở Sở nhìn Thượng Quan Lưu Ly với vẻ kinh ngạc. "Chào cô, tôi là Thượng Quan Lưu Ly, hàng xóm mới của cô!" Thượng Quan Lưu Ly chào Đường Sở Sở. "Chào cô, tôi là Đường Sở Sở, hoan nghênh cô chuyển đến đây. Thượng Quan tiểu thư thật xinh đẹp!" Đường Sở Sở mỉm cười đáp lại Thượng Quan Lưu Ly. "Cô cũng rất xinh đẹp!" "Cảm ơn anh hôm qua đã giúp tôi." Thượng Quan Lưu Ly nhìn sang Diệp Phàm. "Thượng Quan Lưu Ly? Không ngờ cô lại chuyển đến đây." Lúc này Trần Tiểu Manh đi ra. Cô ấy nhìn Thượng Quan Lưu Ly, kinh ngạc nói. "Tiểu Manh, hai người quen nhau à?" Đường Sở Sở hỏi. "Cô ấy là Thượng Quan Lưu Ly, một trong bốn hoa khôi của đại học Thiên Hải. Trong trường cô ấy rất thần bí." Trần Tiểu Manh trả lời. "Chào cô!" Thượng Quan Lưu Ly chào Trần Tiểu Manh, sau đó rời đi. "Lúc nãy tôi nghe cô ta nói hôm qua anh đã giúp đỡ cô ta. Sao hai người lại quen nhau? Hai người sẽ không làm gì lén lút sau lưng chị họ tôi đấy chứ?" Trần Tiểu Manh liếc Diệp Phàm, tròng mắt đảo lia lịa. "Em lại nói hươu nói vượn rồi, coi chừng anh dùng kim khâu miệng em lại đó!" Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó dắt Đường Sở Sở rời đi! "Trước giờ ở trường học Thượng Quan Lưu Ly chưa từng nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào. Sao cô ta vừa mới chuyển đến đây đã tìm tên này nhờ giúp đỡ nhỉ? Chắc chắn hai người này có vấn đề!" Trần Tiểu Manh lẩm bẩm. Mà trong biệt thự kia, Thượng Quan Lưu Ly thong dong uống trà, cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh: "Tiểu thư, người đàn ông kia sống cùng hai cô gái, lại còn mập mờ không rõ, chắc chắn là trai đểu, chẳng khác gì Mộ Dung Vân Thiên. Tiểu thư đừng thích anh ta!" "Tôi chỉ tò mò về anh ta thôi. Còn thích ấy à, còn kém xa!" Thượng Quan Lưu Ly lắc đầu. "Tò mò? Tò mò cái gì?" Cô gái mặc đồ xanh thắc mắc. "Tò mò rốt cuộc anh ta là ai." Thượng Quan Lưu Ly nói. Trên con đường dẫn ra ngoài thành phố. Đường Sở Sở lái một chiếc xe BMW, chở Diệp Phàm đi thành phố Giang. Bởi vì Diệp Phàm chưa từng lái xe, cho nên đành phải để Đường Sở Sở lái. Nhưng may là thành phố Giang cách Thiên Hải không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng là tới. "Bà xã ơi, anh và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì hết. Hôm qua cô ta bị người ta quấn lấy, thế là anh bị coi là bia đỡ đạn!" Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở giải thích. "Anh Tiểu Phàm không cần giải thích, em tin anh mà! Cho dù sau này anh Tiểu Phàm thích người khác, chỉ cần trong lòng anh có Sở Sở là được!" Đường Sở Sở dịu dàng nói. "Bà xã rộng lượng như vậy sao?" Diệp Phàm kinh ngạc. "Bởi vì trước đây thất sư phụ của anh từng nói với em anh có số mệnh đặc biệt, không phải người bình thường, tương lai không chỉ có một người phụ nữ, vì vậy nếu em muốn ở bên anh thì phải chấp nhận điều này." Đường Sở Sở nói. "Thất sư phụ nói hươu nói vượn đấy!" Diệp Phàm vội vàng lên tiếng. Đường Sở Sở chỉ cười chứ không nói tiếp đề tài này. Cô nói: "Anh Tiểu Phàm có muốn học lái xe không?" "Lái xe dễ ợt, không cần học!" Diệp Phàm xem thường. Tuy hắn chưa từng lái xe, nhưng với năng lực học tập của hắn thì chỉ cần nhìn người khác lái một lần là biết. "Vậy sau khi trở về em sẽ mua cho anh một chiếc xe, sau này anh đi đâu cũng tiện." Đường Sở Sở nói. "Bà xã thật tuyệt! Xem ra anh sắp thành tên ăn bám thật rồi!" Diệp Phàm hôn lên má Đường Sở Sở. Chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi khu vực thành phố Thiên Hải, đi về phía thành phố Giang. Trong khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Thiên Hải, nhà họ Bạch sử dụng thế lực hùng mạnh phong tỏa toàn Thiên Hải, không cho bất cứ ai ra khỏi Thiên Khải! Sau đó, nhà họ Bạch thông báo bất cứ ai tham dự bữa tiệc đêm đó đều phải chôn cùng đại thiếu gia nhà họ Bạch! Tin tức này làm chấn động cả Thiên Hải! Nhất thời các gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều sợ bay màu! Bọn họ không ngờ nhà họ Bạch lại điên cuồng như vậy, muốn giết hết tất cả những người dự tiệc đêm ấy, như vậy chẳng phải là muốn tắm máu cả Thiên Hải sao? Các gia tộc lớn nhanh chóng nghĩ mọi cách liên lạc với nhà họ Bạch với hy vọng nhận được sự tha thứ của nhà họ Bạch. Thậm chí bọn họ có thể bỏ ra tất cả mọi thứ để bồi thường! Nhưng tiếc là bọn họ chỉ nhận được một câu: đại thiếu gia nhà họ Bạch bị giết, nhất định phải có người chôn cùng! Câu nói này đã dập tắt toàn bộ hy vọng của mọi người! Tức thì các thế lực gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều rối rít chuẩn bị rời trốn khỏi Thiên Hải. Nếu không chạy mà tiếp tục ở lại đây thì chỉ có thể chờ chết! Tuy nhiên, hiện tại toàn Thiên Hải đã bị người nhà họ Bạch phong tỏa hoàn toàn, bọn họ không trốn ra ngoài được! Mà ở nhà họ Đường, sau khi bà cụ Đường biết tin, bà ta tuyệt vọng nói ra một câu: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi!" Sau đó bà ta ngất xỉu. Nhà họ Đường lập tức rối loạn. Cùng lúc đó, tại phủ tổng đốc ở Thiên Hải. Sài Quyền và một đám quan chức Thiên Hải tập trung ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt sốt ruột. Không lâu sau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc vest xuất hiện. Ông ta là Hầu Hải - tổng đốc Thiên Hải. "Sao rồi tổng đốc? Có phải nhà họ Bạch thật sự muốn tiêu diệt các gia tộc lớn Thiên Hải không?" Sài Quyền vội vàng hỏi. "Tôi đã liên lạc với chủ nhà họ Bạch, câu trả lời nhận được là ông cụ nhà họ Bạch đích thân ra lệnh muốn bắt những người dự tiệc đêm đó chôn cùng cháu trai của mình. Không ai có thể thay đổi kết quả này!" Hầu Hải trầm giọng nói. Sắc mặt của những người ở đây lập tức thay đổi. "Nhà họ Bạch quá đáng thế? Một đứa cháu trai chết lại muốn bắt nhiều người như vậy chôn cùng. Một khi nhà họ Bạch làm vậy, cả Thiên Hải sẽ đại loạn, bọn họ không sợ bên trên truy cứu sao?" Một cán bộ lên tiếng. "Thế lực của nhà họ Bạch trải rộng khắp quận Giang Nam, thâm căn cố đế, ngay cả chủ tịch quận Giang Nam cũng không dám đắc tội bọn họ. Hơn nữa, nhà họ Bạch còn có chỗ dựa là thế lực ở thủ đô, nào quan tâm đến chuyện bên trên truy cứu?" Sài Quyền thở dài. "Hiện tại biện pháp duy nhất là lập tức bắt được hung thủ đã giết đại thiếu gia nhà họ Bạch, sau đó đưa tới nhà họ Bạch để xoa dịu cơn giận của nhà họ Bạch, nói không chừng bọn họ sẽ tha cho Thiên Hải!" Hầu Hải trầm giọng nói. "Tổng đốc, không thể!" Sài Quyền phản đối mãnh liệt. "Hử? Sao vậy?" Hầu Hải nhìn Sài Quyền với vẻ khó hiểu. Sài Quyền ghé vào tai Hầu Hải nói thầm. "Cậu ta còn có lai lịch này?" Mặt Hầu Hải biến sắc. "Đúng vậy." Sài Quyền gật đầu. Trong mắt lóe lên tia sáng, Hầu Hải nói: "Chúng ta không nhúng tay vào chuyện này nữa, mọi người lẳng lặng theo dõi diễn biến đi!" Nghe Hầu Hải nói vậy, mọi người đều kinh ngạc, không hiểu ra sao. Nhưng cũng không có ai dám hỏi thêm! Trên một con đường dẫn tới thành phố Thiên Hải, mấy chục chiếc xe hơi chạy tới. Người ngồi trong xe đều là vệ sĩ tinh nhuệ được nhà họ Bạch bồi dưỡng! "Nửa tiếng sau chính thức hành động. Những người trong danh sách này, một người cũng không để lại." Trong chiếc xe đi đầu, đội trưởng đội vệ sĩ lấy ra một tờ danh sách giao cho cấp dưới, lạnh lùng ra lệnh. Trên danh sách là tên của những người tham dự bữa tiệc của Bạch Cảnh Thiên đêm ấy, trong đó bao gồm năm gia tộc lớn Thiên Hải. "Đội trưởng, nhà họ Đường thì sao?" "Nhà họ Đường do tôi đích thân giải quyết!" Đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Bạch hờ hững trả lời. "Rõ!" Những người khác dồn dập gật đầu.