Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 33 tên thuộc hạ quỳ gối trả lời.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tiếng sau khi Diệp Phàm rời khởi nhà họ Bạch, tin tức nhà họ Bạch bị tiêu diệt nhanh chóng lan truyền khắp quận Giang Nam với tốc độ chóng mặt. Nhất thời cả quận Giang Nam đều chấn động! Thế lực khắp nơi đều khó mà tin được chuyện này. Nhà họ Bạch là một trong bốn danh gia vọng tộc của quận Giang Nam đã truyền thừa trăm năm, vậy mà bị người ta tiêu diệt rồi ư? Sao có thể chứ? Nhưng cho dù mọi người không tin, thì sự thật đúng là nhà họ Bạch đã bị diệt môn, cả gia tộc từ trên xuống dưới mấy trăm người, bao gồm cả ông cụ Bạch và gia chủ nhà họ Bạch đều bị giết, không ai sống sót! Cả khu nhà họ Bạch đã bị quân quận vệ phong tỏa! Vì vậy, người của các thế lực gia tộc lớn ở quận Giang Nam không thể không tin nhà họ Bạch hưng thịnh một đời đã không còn! Tuy nhiên thế lực các nơi nhanh chóng chuyển sang tò mò, rốt cuộc ai có năng lực đáng sợ như vậy, có thể diệt môn nhà họ Bạch? Với thực lực của nhà họ Bạch, người có thể diệt môn một cách trắng trợn như vậy ắt phải có thực lực và thân phận đáng gờm thì mới làm được. Sau đó có tin đồn nhà họ Bạch vì đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị diệt môn. Về phần nhân vật lớn kia là ai thì không ai biết. Trong chuyện này, chỉ có gia chủ của ba danh gia vọng tộc còn lại và mấy gia chủ khác tới nhà họ Bạch phúng viếng mới biết chân tướng. Nhưng bởi vì câu nói kia của Diệp Phàm nên bọn họ không dám nói ra, thậm chí không dám tiết lộ cho người trong gia tộc mình để tránh gặp rắc rối. Dù sao đối phương có thể tiêu diệt nhà họ Bạch thì cũng có thể tiêu diệt bọn họ! Tóm lại là gia chủ của các danh gia vọng tộc này đã chân chính nhớ kỹ Diệp Phàm, đồng thời bọn họ càng thêm chú ý tới nhà họ Đường ở Thiên Hải. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Diệp Phàm là người đàn ông của đại tiểu thư nhà họ Đường Đường Sở Sở! Mà chuyện nhà họ Bạch bị tiêu diệt cũng kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền. Đầu tiên là trong phân điện quận Giang Nam trực thuộc điện Long Vương. Khương Uyên trở về lập tức đến gặp điện chủ Tả Thiên Dương của phân điện quận Giang Nam, báo cáo chuyện Diệp Phàm. "Gì cơ? Nhẫn Long Vương? Anh có chắc là mình không nhìn nhầm không? Thật sự là nhẫn Long Vương hả?" Tả Thiên Dương nghe Khương Uyên nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói. "Thưa chủ nhân, thuộc hạ chắc chắn, đúng là nhẫn Long Vương, thuộc hạ không nhìn nhầm." Khương Uyên trầm giọng nói. "Nhẫn Long Vương? Đó là tín vật của điện chủ điện Long Vương mà!" "Lẽ nào cậu ta..." Hai mắt Tả Thiên Dương không ngừng lấp lóe. "Thưa chủ nhân, lão điện chủ đã biến mất nhiều năm, chúng ta cứ tưởng ngài ấy chết rồi, nhưng bây giờ lại có người đeo nhẫn Long Vương của ngài ấy xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng." "Một là người này cướp được nhẫn Long Vương của lão điện chủ. Hai, cậu ta là điện chủ điện Long Vương mới do chính lão điện chủ chọn ra, vì vậy mới đưa nhẫn Long Vương cho cậu ta." Khương Uyên phân tích. "Với thực lực của điện chủ, trên đời này có mấy ai là đối thủ của ngài ấy chứ? Thằng nhóc này làm sao có thể cướp nhẫn trong tay lão điện chủ được?" Tả Thiên Dương lạnh lùng nói. "Vậy thì chỉ có khả năng cậu ta là điện chủ mới được lão điện chủ lựa chọn. Chủ nhân, chúng ta có cần báo cho tổng điện ngay lập tức không?" Khương Uyên hỏi. "Không. Phong tỏa tin tức này, không được để cho tổng điện biết đến sự tồn tại của cậu ta!" Tả Thiên Dương chợt nói. "Ơ, ý của chủ nhân là?" Khương Uyên không giải thích, chỉ nhìn Tả Thiên Dương. "Hiện tại cả điện Long Vương chia năm xẻ bảy. Bốn long quân, tám long đầu đều đang tranh đoạt vị trí điện chủ điện Long Vương. Các phân điện ở chín quận cũng rối rít chọn phe. Anh cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết điện chủ điện Long Vương mới đã xuất hiện thì điều gì sẽ xảy ra?" Tả Thiên Dương nói. "Có người nhất định sẽ lập tức ủng hộ điện chủ mới, nhưng cũng có người coi cậu ta là cái đinh trong mắt và muốn diệt trừ. Dù sao vị điện chủ mới này cũng trẻ như vậy, những lão già của điện Long Vương sẽ không cung kính với cậu ta như với lão điện chủ!" "Đúng vậy. Tuy cậu ta có nhẫn Long Vương, nhưng chỉ có một món tín vật mà muốn cả điện Long Vương thần phục cậu ta thì đâu dễ như vậy!" Tả Thiên Dương cười khẩy. "Chủ nhân, vậy ngài muốn trợ giúp điện chủ mới thượng vị sao?" Khương Uyên hỏi. "Không, tôi muốn dùng danh nghĩa của vua để ra lệnh cho chư hầu!" Lúc này, hai mắt Tả Thiên Dương sáng kinh người. Khương Uyên nghe hắn ta nói vậy thì biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Chủ nhân định..." "Không sai. Nếu chúng ta có thể khống chế vị điện chủ mới trong lòng bàn tay, sau đó trợ giúp cậu ta ngồi lên vị trí long vương, thì đến lúc đó tôi sẽ là thái thượng hoàng của điện Long Vương. Như vậy chẳng phải có cảm giác thành tựu hơn là làm điện chủ điện Long Vương sao?" Vẻ mặt Tả Thiên Dương tràn đầy dã tâm. "Chủ nhân, ý tưởng này được đấy! Người này có nhẫn Long Vương, ngồi lên vị trí Long Vương là danh chính ngôn thuận. Có thêm phân điện chúng ta hỗ trợ, khả năng cao là cậu ta sẽ trở thành long vương mới, quản lý điện Long Vương. Nhưng từ biểu hiện của cậu ta ngày hôm nay, thuộc hạ thấy muốn khống chế cậu ta, bắt cậu ta ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân e là không dễ." Khương Uyên nói. "Dù cậu ta lợi hại đến mấy cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Anh cảm thấy tôi không đối phó nổi một thằng nhóc sao?" Tả Thiên Dương liếc Khương Uyên. "Thuộc hạ không có ý này. Với bản lĩnh của chủ nhân, khống chế người này tuyệt đối không có vấn đề gì!" Khương Uyên run lên, vội vàng khom lưng nói. "Anh lập tức đi điều tra tình hình về người này đi." Tả Thiên Dương lạnh lùng ra lệnh. “Vâng, thưa chủ nhân.” Khương Uyên gật đầu. "Bốn long quân, tám long đầu, các người không ngờ chứ gì? Các người tranh đấu với nhau, nhưng cuối cùng người được lợi lại là tôi!" Tả Thiên Dương cười gằn, trong mắt lóe lên tia sáng. Trong khi đó, ở nơi đóng quân của quân Bạch Hổ. "Gì cơ? Bạch Phong chết rồi? Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị giết? Ai làm?" Một tiếng hét giận dữ vang lên. Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc chiến giáp màu trắng, mặt mày lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí thiết huyết nhìn thuộc hạ, tức giận nói. Người này là quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ - một trong chín quân đoàn lớn nhất Trung Quốc, quân hàm bốn sao! "Báo cáo quân chủ, chúng tôi còn đang điều tra kẻ sát hại Bạch Phong đại nhân và ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, bên quận Giang Nam đã phong tỏa toàn bộ tin tức!" Tên thuộc hạ quỳ gối trả lời. "Lập tức điều tra cho tôi, tra rõ xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám giết người của quân Bạch Hổ chúng ta. Tôi muốn khiến kẻ đó sống không bằng chết!" Nét mặt Dương Thiên Hổ lạnh lùng, tràn đầy sát ý. "Rõ!" Tên thuộc hạ gật đầu. "Dám giết người của quân Bạch Hổ ta! Bất kể mày là ai cũng phải chết!" Dương Thiên Hổ gằn từng chữ, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt nồng đậm, không khí xung quanh như đóng băng! Bên trong phân bộ sở tuần tra quận Giang Nam. Người đàn ông bị Diệp Phàm đả thương đứng trước mặt một người đàn ông để râu, mặc trường bào màu xám. Ông ta thuật lại sự việc nhà họ Bạch một lần, nói rất thẳng thắn. "Đại nhân, thằng nhãi này không chỉ tiêu diệt cả nhà họ Bạch, mà còn giết mấy nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ. Lúc trước cậu ta còn tiêu diệt gia tộc lớn nhất thành phố giang, bây giờ thậm chí không coi người của sở tuần tra chúng ta ra gì, tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi này! "Theo như lời ông nói, người này hẳn là một cao thủ nhân gian đã nhập cảnh. Ở độ tuổi ấy mà đã là có thủ trần gian, quả là không đơn giản!" Người đàn ông mặc áo bào màu xám nhẹ giọng nói. "Đại nhân, hiện tại người này đã gây ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn quận Giang Nam, thậm chí cậu ta còn trắng trợn sát hại nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, đây là tội chết! Nếu cậu ta thật sự là cao thủ nhân gian thì chúng ta nhất định phải mau chóng bắt lại, không thì ai mà biết được tiếp theo cậu ta sẽ làm gì!" Người đàn ông kia nói không ngừng, trong lòng vô cùng hận Diệp Phàm! "Ông nói không sai. Người này đã tiêu diệt nhà họ Bạch, giết nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, quả thật không thể tha thứ. Ông lập tức thông báo cho Lãnh Phong dẫn người đi bắt người này, nếu chống cự thì giết không xét tội!" Người đàn ông mặc áo bào xám dứt khoát nói. "Vâng, thưa đại nhân." Người đàn ông kia gật đầu. Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã về tới nhà họ Đường ở Thiên Hải!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio