Con ngươi đen kịt sâu thẳm của Quân Lâm Uyên chú ý kỹ Phượng Vũ.
Đây là tử vong ngưng mắt nhìn tới từ Quân điện hạ.
Phượng Vũ giây sợ, co rụt cổ lại, bận bịu ghé vào lỗ tai hắn nói ra: “Tiên Linh dược dịch! Tiên Linh dược dịch từ Tiên Linh quả luyện chế ra đến!”
Tròng mắt củaQuân Lâm Uyên tỏa sáng, trong mắt hiển hiện một vệt kinh diễm!
Giờ phút này nội tâm của hắn kinh ngạc, không cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
Quân Lâm Uyên đương nhiên biết Tiên Linh quả rồi, đương nhiên biết tầm quan trọng của Tiên Linh quả.
Ban đầu tại thời điểm ở Bắc Cảnh Thành, hắn cũng là bởi vì Tiên Linh quả cùng Phượng Vũ có gặp nhau qua.
Chỉ là...
Nàng có thể tại bên trong thời điểm ngắn như vậy tìm tới Tiên Linh quả? Cầm tới Tiên Linh quả? Còn luyện chế ra dược dịch?
Làm sao khó có thể tin như vậy đâu?
Thế nhưng là, linh khí thanh lương từ bờ mông truyền đến lại nhắc nhở Quân điện hạ: Vị hôn thê nhỏ nhà hắn, là thật ngưu bức!
Quân Lâm Uyên: “...”
Biết được một màn lúc trước kia, trong mắt của Quân điện hạ hiển hiện một vệt xấu hổ, khụ khụ!
Sau lưng bọn hắn cách đó không xa, Hách Liên đại trưởng lão mang theo một đoàn người vội vàng mà tới.
Tại sau lưng Hách Liên lớn trường lão cách đó không xa, Đông Phương đại trưởng lão cùng Đông Phương Tử Vận cũng tới.
Hách Liên đại trưởng lão nhìn thấy Phượng Vũ cùng Quân Lâm Uyên ôm cùng một chỗ, tay của Phượng Vũ còn đặt ở trên cặp mông của Quân điện hạ!
Lão nhân gia ông ta muốn che mặt rồi, a a a, dưới ban ngày ban mặt, sao có thể ôm cùng một chỗ đâu? Quả thực không có mắt thấy không có mắt thấy...
Vũ trưởng lão lại mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nhắc nhở Hách Liên đại trưởng lão: “Tiểu Vũ là người của Đế Quốc học viện chúng ta.”
Hai mắt của Hách Liên đại trưởng lão tỏa sáng, a!
Như thế này chẳng phải là nói, cô nương của Đế Quốc học viện bọn họ cùng với Quân điện hạ rồi hả? Quân Bộ học viện chẳng phải là muốn tức hộc máu?
Đông Phương đại trưởng lão của Quân Bộ học viện cùng Đông Phương Tử Vận chính cùng tại phía sau theo cùng đâu, bọn họ xem xét Phượng Vũ ôm chặt lấy Quân điện hạ, tâm tình đó... Kém chút nổ tung!
Đặc biệt là Đông Phương Tử Vận, toàn bộ cả người nàng đều không tốt rồi...
Đương nhiên, thần thái của mọi người chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Phượng Vũ từ ghim kim đến rút, cả cái động tác cũng qua thời gian chưa tới ba giây đồng hồ.
Mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Phượng Vũ chỗ nào còn quản cái gì ánh mắt của người khác? Chỉ muốn một lòng đem Tiên Linh dược dịch chích vào đến, đó là lí do mà động tác khó tránh khỏi... Hào phóng.
Hiện tại chích xong mũi thuốc, tâm của nàng cũng buông xuống, lập tức liền ý thức được cảnh vật chung quanh rồi.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt phức tạp mà quái dị nhìn xem nàng.
Phượng Vũ: “...”
Nàng yên lặng... Buông ra Quân Lâm Uyên.
Nhưng mà, nàng chưa kịp buông tay, Quân điện hạ của chúng ta, trên mặt không có chút rung động nào, lại dùng thanh âm chỉ có Phượng Vũ một người nghe thấy: “Dìu ta.”
Phượng Vũ nghi hoặc nhìn hắn một chút.
Quân điện hạ không có trả lời nàng, nhưng là thân thể của hắn lại khẽ run lên.
Trái tim trong lồng ngực của Phượng Vũ có chút thít chặt!
Đúng rồi.
Tiên Linh quả dịch mặc dù là thần dược, nhưng thần dược muốn phát huy dược hiệu, cũng không phải là sự tình trong nháy mắt.
Quân Lâm Uyên lúc trước không có linh khí, đoạn đường này từ Ô Sào thành bảo ở đây, toàn bằng bản năng thân thể của hắn, lúc này sợ là đứng cũng đều đứng không yên...
Nghĩ đến nơi này, Phượng Vũ lập tức cảm động không được, tay phải một mực nhốt chặt bên hông Quân điện hạ, sung làm quải trượng nhỏ của hắn.
Huyền Dịch yên lặng nhìn tiểu thủ trắng nõn của Phượng Vũ vòng lấy Quân Lâm Uyên, hướng bầu trời nhìn thoáng qua.
Đoạn đường này đi tới, tốc độ của Quân lão đại so với hắn cái người có tu vi này đều nhanh... Nơi nào liền đứng không vững? Kiếm khách Huyền Dịch ở tại trong lòng chua chua nghĩ đến.
Mà giờ khắc này, ánh mắt của Tả Khưu tiên sinh, rốt cục cùng Quân Lâm Uyên đối đầu.
Phượng Vũ tại trong mắt của Tả Khưu tiên sinh nhìn ra một vệt sắc thái hối hận.
Hắn đại khái hết sức hối hận tại sao phải cho Phượng Vũ có cơ hội tại chỗ luyện dược đi?
Tả Khưu tiên sinh chú ý kỹ Quân Lâm Uyên, chợt cười một tiếng: “Quân điện hạ, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”