Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân vẫn tỏ ra bình thường, đi đến chỗ ngồi của Vô Nhai Phong.
Một đám sư huynh sư tỷ của Vô Nhai Phong khi thấy Đế Tân có thay đổi thì không tránh khỏi chấn động một phen.
Sau khi giải thích một hồi thì mấy vị sư huynh sư tỷ mới tỉnh ngộ.
“Nếu sư phụ biết thì nhất định sẽ rất vui mừng. Đột phá này của Đế Tân rất kịp thời, như vậy thì việc Vô Nhai Phong giành chiến thắng đã là chuyện rõ ràng rồi.”
Mấy vị sư huynh sư tỷ của Vô Nhai Phong đều rất mừng.
“Đúng rồi, sư phụ và mấy vị trưởng lão sao vẫn chưa tới?”
Đế Tân nhạy bén chú ý đến trên chỗ ngồi của mấy Phong khác đều không thấy bóng dáng của các trưởng lão. Lúc này đã gần đến giờ tỉ thí chính thức bắt đầu, theo lý thì người của các Phong đều phải đến rồi mới đúng.
“Việc này ta vừa hay muốn nói với mọi người. Tỉ thí hôm nay sẽ có chút thay đổi, tầm sáng nay có mấy đệ tử tông môn từ chiến trường cổ trở về. Họ đều là đệ tử cũ vào chiến trường cổ kỳ trước, sau khi họ quay về thì đã mang theo một tin tức nói là có nhiều đệ tử tông môn không may gặp nạn ở chiến trường cổ, trên danh sách bao gồm cả Triệu Thiên Lang của Hoa Phong.
Đại sư huynh thở dài một tiếng.
Chưởng giáo Vô Nhai Phong và trưởng lão của mấy Phong khác sau khi biết tin thì vội vã triệu tập hội nghị khẩn cấp, lúc này vẫn đang bàn bạc việc này.
Vào chiến trường cổ vốn là việc rủi ro rất lớn, khó tránh khỏi thương vong.
Nhưng giống như lần này, trong mấy tháng ngắn ngủi đã tổn thất hai mươi ba mươi phần trăm đệ tử Cô Nguyệt Hải, số lượng đạt đến mấy chục người thì việc này trong lịch sử Cô Nguyệt Hải vẫn là lần đầu tiên.
Thậm chí còn có tin đồn nói rằng trên chiến trường cổ có người đang lật đổ Cô Nguyệt Hải.
“Vì vậy mọi người lần này sau khi đạt được mười người đứng đầu dù muốn vào chiến trường cổ chỉ sợ cũng sẽ có phiền phức không nhỏ.” Đại sư huynh than thở một tiếng, đáy mắt có hơi sầu muộn.
“Sư phụ đến rồi.”
Đang nói thì thấy chưởng giáo Vô Nhai và cả tứ đại trưởng lão, cùng với mấy đệ tử đi vào võ đài.
Mấy đệ tử đó Diệp Lăng Nguyệt thấy có hơi lạ mặt, liên tưởng đến lời đại sư huynh nói trước đó thì Diệp Lăng Nguyệt đã biết những người đó chính là các sư huynh trở về từ chiến trường cổ.
Trong đó lại có một người gây chú ý nhất.
Đó là đệ tử nam, anh ta bước đi chậm rãi, nhìn nhịp bước của anh ta, lại sánh bước với chưởng giáo Vô Nhai, ngay cả tứ đại trưởng lão cũng chỉ có thể đi sau anh ta.
Dung mạo của người đàn ông rất khí khái anh hùng, trên mặt nở nụ cười vô hại.
Trông có vẻ giống như một ngôi sao đang mọc lên từ từ, tay anh ta ôm lấy một cây đàn Không, mười ngón tay thanh tú đẹp đẽ còn hơn con gái.
Anh ta vừa đi vào thì nghe thấy một loạt tiếng huýt gió trong sân.
“Là Nguyệt Mộc Bạch, Nguyệt Mộc Bạch của Nguyệt Phong.”
Sau khi nghe đến tiếng hò hét này, lưng của các đệ tử Nguyệt Phong đó lập tức thẳng lên mấy phần, ai nấy mặt đầy sùng bái nhìn về phía đệ tử nam đó.
Nguyệt Mộc Bạch?
Diệp Lăng Nguyệt đang nhớ lại, hình như đã từng nghe cái tên này ở nơi nào đó.
Bỗng nhiên nhớ lại khi xem bệnh cho Vũ Duyệt trước đây, Vũ Duyệt từng nhắc đến nhân vật Nguyệt Mộc Bạch này, lúc đó nói ngay cả Nguyệt Mộc Bạch cũng không chữa được bệnh của cô ấy.
Giống như đoán được tâm tư Diệp Lăng Nguyệt, Vũ Duyệt ở bên cạnh kề tai nói nhỏ.
“Nguyệt Mộc Bạch của Nguyệt Phong, một trong những nhân vật dẫn quân ở chiến trường cổ Cô Nguyệt Hải. Mười hai năm trước, giành hạng nhất thi đấu môn phái Cô Nguyệt Hải, đồng thời cũng là một người sở hữu Tử Hỏa duy nhất, luyện đan sư cấp phương tôn. Em ruột của Nguyệt trưởng lão Nguyệt Phong, sở dĩ Nguyệt Phong có ngày hôm nay cũng nhờ vào sự tồn tại của Nguyệt Mộc Bạch. Anh ta ngoài có tu vi cao, biết luyện đan ra thì còn biết y thuật, vì vậy danh vọng ở toàn bộ Cô Nguyệt Hải đã từng không có ai đuổi kịp.”
Người có thể khiến Vũ Duyệt mở miệng khen ngợi thì dĩ nhiên có bản lĩnh của anh ta.
Nhưng trong lời nói của Vũ Duyệt cũng đã khéo léo dùng chữ “đã từng”.
Đế Tân đột phá lần nữa, dù là về thực lực hay về tướng mạo cũng đã không thua kém Nguyệt Mộc Bạch, chỗ thua kém duy nhất e rằng cũng chính là vấn đề thành danh trước hay sau mà thôi. Vũ Duyệt với tư cách là ngũ tỷ của Đế Tân, dĩ nhiên càng nghiêng về phía Đế Tân rồi.
Người sở hữu Tử Hỏa, chả trách ngay cả chưởng giáo Vô Nhai cũng phải tránh mấy phần.
Diệp Lăng Nguyệt nghe rồi thì lặng lẽ nhớ đến.
Trước đây lúc cô ở Dã Luyện Đường cũng nghe Hùng Lực nhắc đến Tử Hỏa, chỉ là lúc đó không hề biết người này là người của Nguyệt Phong.
Nguyệt Mộc Bạch quanh năm đều ở chiến trường cổ, hai ba năm nay hầu như toàn bộ thời gian đều ở lại đó, khi Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân đến, gặp lúc Nguyệt Mộc Bạch không có mặt, vì vậy vẫn chưa gặp mặt.
“Thời cơ Nguyệt Mộc Bạch trở về lần này cũng rất khéo, nghe nói anh ta là hộ tống một số người bị thương trở về. Cũng có người nói, anh ta là cố ý đến xem Đấu Thập Cường, muốn xem thử tuyển thủ Đấu Thập Cường năm nay thực lực thế nào. Anh ta sẽ cùng mười người mạnh nhất lần này đến chiến trường cổ. Nhưng có thật sự đúng như vậy hay không thì không biết được.”
Tần Tiểu Xuyên lải nhải bên cạnh.
Anh ấy và Nguyệt Mộc Bạch có thể nói là người cùng lứa, đối với Nguyệt Mộc Bạch và Nguyệt Phong trước giờ rất không thích.
Lúc này, Nguyệt Mộc Bạch cũng đã đi đến cạnh lôi đài, lúc anh ta đi vào chỗ ngồi của Nguyệt Phong còn dừng bước chân lại, quét mắt qua chỗ ngồi của Vô Nhai Phong.
Ánh mắt trực tiếp rơi trên người của Đế Tân.
Hai người, một người từng là nhân vật cấp hắc mã mạnh nhất Cô Nguyệt Hải, một người là nhân vật dẫn quân trong thế hệ trẻ Cô Nguyệt Hải, lúc này gặp nhau ánh mắt kết nối ngắn ngủi trong không trung, nháy mắt đã nổi lên một con sóng ngầm không nói rõ được.
“Chưởng giáo Vô Nhai đã thu nhận đồ đệ giỏi.”
Nguyệt Mộc Bạch thu lại tầm mắt, nói chúc mừng với chưởng giáo Vô Nhai.
“Tiểu lục vẫn còn là một đứa trẻ, chưa có thành tựu...” Chưởng giáo Vô Nhai có hơi kiêu ngạo, nhưng trên mặt vẫn muốn giữ sự uy nghiêm của chưởng giáo.
Nguyệt Mộc Bạch là người được rèn luyện ra ở trên chiến trường cổ, ánh mắt rất nham hiểm, người có thể nhận được một tiếng khen ngợi của anh ta đâu có mấy ai.
Chưởng giáo Vô Nhai nói rồi nhìn Đế Tân một cái, cái nhìn này khiến mặt của chưởng giáo Vô Nhai giật giật, đôi mắt già đột nhiên trợn to.
“Sư phụ, Đế Tân tối qua vừa đột phá.” Đại sư huynh vội giải thích.
“Khụ khụ, đã đột phá? Nhóc con, đột phá rồi cũng không thông báo cho vi sư một tiếng, hại vi sư suýt chút bị mất mặt trước người khác.” Chưởng giáo Vô Nhai lải nhải trong lòng.
“Vị này cũng là đệ tử của chưởng giáo?”
Nguyệt Mộc Bạch cũng đã nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, anh ta trước đây nghe nói chưởng giáo chỉ mới thu nhận một đệ tử mà thôi...
“Cô ấy là cô gái giặt đồ của ta, không phiền Nguyệt sư huynh nhớ đến.”
Nguyệt Mộc Bạch mới lướt qua Diệp Lăng Nguyệt một cái, thì thấy Đế Tân một bước chặn trước người Diệp Lăng Nguyệt, che lấy cô một cách kín đáo.
Ý muốn bảo vệ đó mỗi người đều nhìn thấy rõ.
Nguyệt Mộc Bạch trong lòng hiểu rõ, khóe miệng lại lộ ra ý cười có mà cũng như không.
Xem ra vị lục sư đệ tựa như tiên giáng trần này cũng không phải là người hoàn hảo, tổn thương chí mạng của cậu ta chỉ sợ là cái người ở sau lưng cậu ta rồi.
Như vậy cũng tốt, đến lúc đó dù là ra chiến trường cổ, chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta thì cũng không sợ cậu ta không nghe theo khống chế.
Nhưng ý cười này khi nhìn thấy Vũ Duyệt đứng ngang hàng với Diệp Lăng Nguyệt thì bỗng khựng lại.
Anh ta nhìn rõ sắc mặt Vũ Duyệt hồng hào, rồi lại nhìn sóng nguyên lực quanh người của cô ấy...
“Chúc mừng Vũ Duyệt sư muội, không ngờ chưởng giáo Vô Nhai lại có thể mời được vị đó, giúp sư muội trị thương.”