Thi đấu trận thứ tư của nhóm thứ ba vừa hoàn thành, Hồng Minh Nguyệt đang định xuống lôi đài chuẩn bị nghỉ ngơi một chút trong thời gian rảnh rỗi giữa trận tỉ thí của các tuyển thủ khác.
Bỗng nhiên dưới lôi đài có mấy cô gái xông ra, chỉ vào Hồng Minh Nguyệt mắng lớn tiếng.
“Phi Nguyệt, đồ tiện nhân ngàn người cưỡi vạn người xoạc như cô, quyến rũ đàn ông của ta, không thể chết yên thân!”
“Phi Nguyệt, đồ hồ ly lẳng lơ, không có tư cách đứng trên lôi đài, cút xuống.”
Hồng Minh Nguyệt giơ tay lên đỡ, trứng gà vỡ tan, lòng trứng nhầy nhụa dính đầy cả tay của cô ta.
Cô ta cũng không để bụng, tiện tay quẹt quẹt.
Tuy không bị ném trúng, nhưng bị nhục mạ trước mặt mọi người, sắc mặt của Hồng Minh Nguyệt không dễ coi lắm.
“Là ai sai khiến các cô ở đây nói xằng nói bậy.”
Hồng Minh Nguyệt giận đỏ cả mặt, ánh mắt cô ta liếc nhìn, đầu tiên là nghi ngờ Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt lại cười hứ một tiếng.
Cô đúng là có ý làm khó Hồng Minh Nguyệt, chỉ là trò hề này lại không phải cô sai khiến, nhiều lắm thì cô chỉ coi là thêm dầu vào lửa mà thôi.
“Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Phi Nguyệt, cô đúng thật là hạ tiện, cô rõ ràng biết ta và Trương sư huynh là bạn đời song tu, cô còn quyến rũ huynh ấy, hại huynh ấy muốn vứt bỏ ta.”
Một nữ đệ tử đang muốn tỉ thí với Hồng Minh Nguyệt nhảy lên, giơ tay muốn đánh Hồng Minh Nguyệt.
“Ta không biết cô đang nói cái gì, tránh ra, nếu các cô còn nói bậy thì đừng trách ta không khách khí.”
Hồng Minh Nguyệt ngơ ngác, trong lúc hoảng loạn giơ tay đánh một chưởng về phía nữ đệ tử đó.
“Phi Nguyệt, đừng tìm nữa, là ta tìm mấy vị sư tỷ này đến đấy.” Tuyết Huyên cười lạnh, lách mình nhảy lên lôi đài.
Nếu là Tuyết Huyên trước đây thì còn có chút kiêng dè, nhưng một cái tát vừa nãy của Tuyết trưởng lão đã đánh tan sự do dự cuối cùng của Tuyết Huyên rồi.
Tuyết Huyên đỏ mắt, trong mắt đầy vẻ cố chấp.
Trong người cô ta, nguyên lực tựa như con ngựa hoang đứt cương di chuyển khắp toàn thân.
Cô ta không hề biết một tia lý trí cuối cùng của mình đang bị viên đan dược mà Tiểu Ô Nha đưa cho cô ta chiếm đoạt.
Tuyết Huyên nhìn chằm chằm Phi Nguyệt, người con gái trước mắt chính là hung thủ khiến cha con cô trở mặt, cướp mất người yêu.
Bàn tay ngọc của cô ta vung lên, đối đầu với một chưởng khỏe mạnh của Hồng Minh Nguyệt.
Hai cô gái cùng lúc nhảy lùi lại.
Trong lòng Hồng Minh Nguyệt thất kinh, không ngờ thực lực của Tuyết Huyên lại mạnh đến mức này.
“Là cô à! Tuyết Huyên, Mã Chiêu không cần cô đó là chuyện của cô, cô hãm hại tôi như vậy có dụng ý gì?”
“Cô cũng thật là mặt dày, cô và Trương sư huynh tằng tịu với nhau trong sơn động ở chỗ núi hoang, còn có cả Tần Trường Vũ, Lý Khải, Diệp Thường Băng của Hoa Phong... Ở đây có tờ danh sách, là tên của những người đàn ông mà cô đã quyến rũ mấy tháng qua. Phi Nguyệt, cô cũng thật là đê tiện đến cực độ, cô còn nói với mấy sư huynh đó để họ đỡ thay cô.”
Tuyết Huyên thuộc như lòng bàn tay, báo ra từng cái tên của những người đàn ông có quan hệ với Phi Nguyệt.
Mỗi khi nghe đến một cái tên, sắc mặt của Mã Chiêu ở dưới đài muốn đen thêm mấy phần.
Những người này Mã Chiêu đều biết, trong đó thậm chí còn có mấy người bằng hữu của Mã Chiêu.
Mã Chiêu khó mà tin được, nhìn về phía mấy người đó. Những người đó không dám nhìn thẳng Mã Chiêu, cúi đầu chột dạ.
Tình cảnh này dù là tên ngốc cũng nhìn ra được là chuyện gì.
Mã Chiêu bất giác nhớ đến, lúc đầu Tuyết Huyên nói với hắn việc Phi Nguyệt đi quá giới hạn, hắn còn quở trách Tuyết Huyên nói xằng nói bậy.
Tuyết Huyên vì thế mà bất hòa với hắn, nên mới có hành động như hôm nay.
Mã Chiêu hắn ở Tuyết Phong cũng xem là nhân vật có địa vị, ở trong môn phái cũng là phong lưu phóng khoáng, có vô số người ái mộ, ai mà ngờ vì một Phi Nguyệt mà lại có kết cục bị chúng bạn xa lánh này.
Là một người đàn ông, nỗi nhục lớn nhất không có gì hơn việc bị cắm sừng.
Càng không cần nói đến loại người không biết đã bị cắm bao nhiêu cái sừng như Mã Chiêu nữa.
Mã Chiêu chỉ cảm thấy luồng máu nóng bốc lên đầu, thân hình lảo đảo mấy cái, đau buồn thất thanh.
“Phi Nguyệt, muội phụ ta!”
Hồng Minh Nguyệt á khẩu không nói nên lời, cô ta chỉ cảm thấy dưới lôi đài vô số ánh mắt nhìn về phía cô ta.
Cô ta đã trở thành mục tiêu công kích, Hồng Minh Nguyệt cắn chặt răng, tức giận nhìn Tuyết Huyên.
“Tuyết Huyên, lòng dạ cô thật độc ác, hôm nay ta cho dù không có được tư cách Thập Cường nữa thì cũng nhất định phải lấy mạng của cô.”
Hồng Minh Nguyệt tức giận cực độ, mái tóc dài tựa như thép gai, từng sợi dựng đứng lên.
Mười ngón tay như cái móc, móng tay của cô ta lại ngưng tụ một vùng ánh sáng kỳ lạ vô cùng sắc nhọn, thò về phía yết hầu của Tuyết Huyên.
Tuyết Huyên cười một tiếng, không mảy may để ý đến sự tấn công của Hồng Minh Nguyệt.
Chỉ nghe thấy hai quyền của cô ta tựa như mãnh hổ hạ sơn, mang theo sương băng lạ thường, đón đầu và đối chiến với Hồng Minh Nguyệt.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm.
Khóe miệng của Hồng Minh Nguyệt trào ra một tia máu, thân thể tựa như gió thu quét đi lá rụng vậy, bị nguyên lực cuồng bạo trong cơ thể Tuyết Huyên đánh tan tác rồi ngã xuống trên lôi đài, hiển nhiên là không địch nổi.
Trên mặt Tuyết Huyên vô cùng đắc ý.
“Ha ha ha ha, Mã sư huynh, huynh nhìn thấy rồi chứ, đây chính là Phi Nguyệt mà huynh một lòng nhớ đến. Huynh luôn nói cô ta mạnh hơn muội, đây chính là cái mạnh mà huynh nói đó.”
Tuyết Huyên ở trên lôi đài cười lớn một cách không coi ai ra gì.
Bộ dạng điên cuồng của cô ta lọt vào trong mắt Hồng Minh Nguyệt.
Hồng Minh Nguyệt cười cười một cách thâm độc, giữa tay áo bỗng nhiên trượt ra một con dao găm ngọc bích màu xanh.
Con dao này chính là được cải tạo từ cây sáo Thương Hải Tam Sinh trước đó bị chém gãy của Hồng Minh Nguyệt.
Thân sáo gãy đã được mài thành lưỡi dao sắc bén.
Hồng Minh Nguyệt nhân lúc Tuyết Huyên đắc ý vênh váo, chồm người về phía trước, con dao găm trong tay đâm đến vùng bụng của Tuyết Huyên.
Con dao đó vẫn chưa đâm xuống, Tuyết Huyên lại cảm thấy đan điền đau đớn dữ dội không ngừng, giống như muốn nổ tung vậy.
Trong đan điền, nguyên lực đang điên cuồng chạy tán loạn.
“Dừng tay!”
Tuyết trưởng lão tuy cũng tức giận Tuyết Huyên đã làm mất mặt Tuyết Phong, nhưng Tuyết Huyên dù gì cũng là đứa con gái duy nhất của ông ta, khi nhìn thấy hành động của Phi Nguyệt thì thân hình Tuyết trưởng lão hóa thành bóng đen đột kích thẳng về phía lôi đài.
Nhưng giữa lúc sấm vang chớp giật, một người đã hạ xuống trước người Tuyết Huyên và Hồng Minh Nguyệt.
“Khoan đã, cô ấy đã trúng độc.”
Người nói chuyện là Nguyệt Mộc Bạch.
Nguyệt Mộc Bạch rất khéo léo chặn đứng con dao đó của Hồng Minh Nguyệt.
Câu nói trúng độc đó khiến Hồng Minh Nguyệt và cả Tuyết trưởng lão đều ngẩn ngơ.
Hồng Minh Nguyệt vừa nghe thì vội vàng thu dao lại, Nguyệt Mộc Bạch lại bắt mạch cho Tuyết Huyên.
Tuyết Huyên trước đó nguyên lực bỗng nhiên tăng mạnh, Nguyệt Mộc Bạch đã nhìn ra manh mối.
Chỉ là con người Nguyệt Mộc Bạch trước giờ vốn máu lạnh vô tình, việc của Tuyết Phong không liên quan gì tới ông ta.
Ông ta sở dĩ chọn ra tay vào thời khắc cuối cùng cũng là bởi vì sự việc liên quan đến kết quả tỉ thí của Phi Nguyệt.
Tỷ tỷ Nguyệt trưởng lão đã muốn ra sức đề bạt Phi Nguyệt, nên ông ta sẽ bảo vệ Phi Nguyệt, huống hồ ông ta còn phát hiện một bí mật trên người Phi Nguyệt, bí mật này đối với người sắp quay trở về chiến trường cổ như ông ta mà nói đúng lúc hữu dụng.
“Có người cho Tuyết Huyên uống cấm dược, Tuyết trưởng lão, ông có biết người đó là ai không? Phải nhanh chóng tìm ra hắn ta, nếu không Tuyết Huyên chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Sau khi Nguyệt Mộc Bạch kiểm tra thì sắc mặt nghiêm trọng, với kinh nghiệm hành y luyện đan nhiều năm của ông ta, nhất thời cũng không nhìn ra được đối phương rốt cuộc đã dùng thuốc gì với Tuyết Huyên.