Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

chương 1079: nói thay sư phụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân phận của Tử Đường Túc vừa được nói thẳng ra thì trên dưới lôi đài một đám đệ tử Cô Nguyệt Hải đều quỳ xuống, ngay cả Nguyệt Mộc Bạch và ba trưởng lão khác cũng không ngoại lệ, cùng hô lên.

“Bái kiến Thái Thượng Tổ sư thúc.”

Trong chốc lát, người đang đứng chỉ còn lại chưởng giáo Vô Nhai, Diệp Lăng Nguyệt và Tử Đường Túc.

À, còn có cả Đế Tân.

Xuất phát từ trực giác của đàn ông, chàng ta đã nhận định Tử Đường Túc đối với cô gái giặt đồ nhà mình tuyệt đối không phải là sư đồ bình thường đơn giản như vậy.

Bảo chàng ta quỳ trước tình địch, không có cửa.

Người đang quỳ, đặc biệt là mấy người của Vô Nhai Phong lúc này trong lòng đều có vấn đề. Ai có thể nói với họ, sau này họ muốn quản lục đệ muội thì nên gọi là gì?

“Thái Thượng Tổ sư thúc, người xem, thương thế của Tuyết Huyên?”

Chưởng giáo Vô Nhai cũng biết tính khí của Tử Đường Túc nên hỏi một cách thận trọng.

Tử Đường Túc giương mắt nhìn Tuyết Huyên một cái, chỉ thấy ngón tay ông ấy đưa lên thì một luồng nguyên lực hóa thành một luồng sáng đâm thẳng về phía chỗ đan điền dưới bụng của Tuyết Huyên.

Nguyên lực của Tử Đường Túc đi vào cơ thể, Tuyết Huyên nôn ra ngụm máu tươi, mí mắt lật cái đã hôn mê bất tỉnh.

“Tính mạng đã không cần lo nữa.”

Tử Đường Túc ném lại câu đó xong thì ngậm miệng không nói gì nữa.

Tuyết trưởng lão hết sức vui mừng, vội vã kiểm tra bệnh tình của con gái.

Vừa kiểm tra thì tim của Tuyết trưởng lão bỗng rơi xuống đáy cốc.

Đan điền của Tuyết Huyên lại bị một chỉ của Tử Đường Túc đánh vỡ rồi, nguyên lực chạy loạn trong cơ thể nàng ta quả thực đã biến mất, nhưng đan điền của nàng ta cũng bị hủy rồi.

Tuyết Huyên từ nay về sau sẽ không khác gì phế nhân, điều tệ hại hơn là Tuyết Huyên chịu ảnh hưởng của cấm dược đó nên đã bị điên.

Nhưng dù Tuyết trưởng lão biết như vậy thì có thể thế nào?

Người ra tay là Tử Đường Túc, chưa nói đến thực lực sâu không thể lường, ngay cả Nguyệt Mộc Bạch ăn cái tát của ông ấy cũng không dám hé răng, huống hồ là Tuyết trưởng lão địa vị nguy khốn.

Tuyết trưởng lão thời khắc này thật sự là nuốt ấm ức vào bụng, ông ta chỉ có thể ôm lấy con gái đã không còn ý thức, nói với giọng oán hận.

“Đa tạ ơn cứu mạng của tôn thượng, đại ân đại đức của tôn thượng vãn bối khắc ghi trong lòng.”

Tuyết trưởng lão chỉ có thể ôm hận nhìn Mã Chiêu một cái.

“Ngươi ở lại, Tuyết Phong giờ đây chỉ còn một mình ngươi, bất luận thế nào cũng phải tiến vào Thập Cường.”

Tuyết trưởng lão từ khi trở thành trưởng lão Tuyết Phong đến nay vẫn chưa từng thảm hại như hôm nay.

Tuyết Huyên vốn dĩ đã là Thập Cường thật sự, nhưng lại vì chuyện cấm dược mà sau này chỉ sợ còn sẽ bị tước tư cách.

Danh tiếng Tuyết Phong mất hết không nói, nếu ngay cả Mã Chiêu cũng không vào được Thập Cường thì thi đấu môn phái lần này Tuyết Phong coi như hoàn toàn thất bại rồi.

Sau khi Tuyết trưởng lão rời đi, Nguyệt trưởng lão cũng đi đến trước mặt Tử Đường Túc.

“Tử Đường tôn thượng, vãn bối không biết cách quản giáo, để đệ tử Phi Nguyệt mạo phạm tôn thượng và đệ tử của tôn thượng, vẫn xin tôn thượng khoan dung cho phép vãn bối dẫn đệ tử chẳng ra gì này đi.”

Nói đoạn, Nguyệt trưởng lão nhìn Hồng Minh Nguyệt ở dưới đất một cách cực kỳ chán ghét.

Bị người khác xé rách y phục, trên người trên mặt dính đầy máu và nước bọt, Hồng Minh Nguyệt lúc này rất ngây ngốc, cũng không biết là sợ đến ngốc hay là điên rồi nữa.

Nguyệt trưởng lão tuy nói Hồng Minh Nguyệt là đồ đệ, nhưng chỉ mới thời gian hai năm nên căn bản không có cảm tình sâu đậm, đối với Nguyệt trưởng lão thì Hồng Minh Nguyệt chẳng qua là một con cờ có thể lợi dụng mà thôi.

Trong mắt Nguyệt trưởng lão, Phi Nguyệt giờ đây thân bại danh liệt, còn kéo cho Nguyệt Phong một nỗi hận thù sâu sắc, nên trong lòng Nguyệt trưởng lão căn bản không muốn dẫn Phi Nguyệt đi, chê nàng ta làm mất mặt.

Nếu không xảy ra việc vừa nãy thì Nguyệt trưởng lão còn vui vẻ giữ lại nàng ta, nhưng giờ đây Phi Nguyệt đối với bà ta mà nói không có chút công dụng nào nữa cả.

Tuy nhiên vừa nãy đệ đệ Nguyệt Mộc Bạch lại âm thầm truyền lời, bảo bà ta dù thế nào cũng phải giữ lại Phi Nguyệt.

Trước đây là Nguyệt trưởng lão muốn giữ Phi Nguyệt, Nguyệt Mộc Bạch cũng không tán thành lắm.

Tại sao chỉ một lúc mà đệ đệ lại làm ngược lại, muốn bà ta giữ lại tính mạng của Phi Nguyệt, cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ là nói nàng ta còn có ích.

Nguyệt trưởng lão lúc đó mới ra mặt cầu xin.

Tử Đường Túc không nói gì cả, trong mắt ông ấy, sự sống chết của một Phi Nguyệt vốn không quan trọng, chỉ cần đồ đệ không nói thì ông ấy cũng lười nói.

Diệp Lăng Nguyệt không ngăn cản.

Hồng Minh Nguyệt được người ta đỡ dậy, đầu tóc tả tơi, được dìu đi một cách khập khiễng.

Khi Hồng Minh Nguyệt đứng dậy, lông mày Đế Tân hơi động đậy, giống như đã phát hiện gì đó, ánh mắt hơi dừng lại một lúc trên bụng của Hồng Minh Nguyệt, nhưng rất nhanh lại thu tầm mắt lại.

Bị việc của Hồng Minh Nguyệt và Tuyết Huyên gây náo loạn, thi đấu môn phái bị buộc dừng lại chốc lát.

Chờ sau khi hai nữ tử lần lượt rời đi, Tử Đường Túc nhướng mày nhìn chưởng giáo Vô Nhai một cái.

Chưởng giáo Vô Nhai thấy Tử Đường Túc không có ý định rời đi thì hỏi thăm.

“Thái Thượng Tổ sư thúc, Tuyết trưởng lão vốn dĩ là người phán định, lúc này ông ta đi rồi thì không biết có thể mời lão nhân gia Thái Thượng Tổ sư thúc người làm người phán định không?”

Chưởng giáo Vô Nhai niềm nở.

Nghe đến chữ “lão nhân gia” đó, lông mày của Tử Đường Túc hơi run run.

Ông ấy thật sự trông rất già ư? Ngay cả ông già Vô Nhai này cũng gọi ông ta là lão nhân gia.

Xem ra quay về phải dùng đỉnh luyện dược thức thần để luyện một số Hồi Xuân Đan mới được, Tử Đường Túc tự suy nghĩ.

Thấy ông ấy không nói gì, chưởng giáo Vô Nhai cũng không biết Tử Đường Túc rốt cuộc có muốn làm người phán định không, trong lúc nóng ruột chỉ có thể nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt xin giúp đỡ.

Diệp Lăng Nguyệt cũng biết tính khí của Tử sư phụ, người này đối với người khác vốn dĩ đều là rất lạnh nhạt, nhưng như vậy vừa hay khiến nàng có cơ hội mượn cớ để nói chuyện của mình.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức phấn chấn cổ họng, nói với vẻ nghiêm túc.

“Sư phụ đồng ý rồi, nhưng sư phụ ta không thích nói, có lời nào thì ta sẽ thay người truyền đạt.”

Chưởng giáo Vô Nhai nghe xong thì râu bạc lông mày bạc đều rung lên.

Trưởng lão của ba Phong khác và đám người Nguyệt Mộc Bạch vừa nghe, đặc biệt là Nguyệt Mộc Bạch trong lòng càng mắng Diệp Lăng Nguyệt dữ dội hơn. Cái gì mà truyền đạt thay, vậy Tử Đường Túc chính là người mặt liệt và mắc chứng lầm lì, chi bằng nói rằng tỉ thí tiếp theo do Diệp Lăng Nguyệt ngươi làm người phán định thay cho rồi.

Mọi người nghĩ cứ nghĩ, nhưng Tử Đường Túc người ta nghe xong cũng không phủ nhận, rõ ràng chính là sư đồ hai người kẻ hát người bè rồi.

Tử Đường Túc hôm nay đến chỉ là muốn xem đồ đệ nhà mình tỉ thí, nếu đã bỏ lỡ rồi thì ông ấy có xem hay không căn bản không quan trọng.

Đồ nhi đã mở miệng thì ông ấy ở lại xem thử cũng không sao cả.

Dù gì người khác là xem tỉ thí, còn ông ấy thì xem đồ nhi nhà mình.

Thế là Tử Đường Túc cũng không từ chối, trực tiếp ngồi lên chỗ ngồi của chưởng giáo Vô Nhai.

Chưởng giáo Vô Nhai thấy vậy thì đành ở bên cạnh tuyên bố thi đấu môn phái tiếp tục tiến hành.

Vừa nãy tỉ thí của nhóm thứ sáu đã qua hơn một nửa, Phi Nguyệt vốn dĩ nắm chắc hạng nhất của nhóm nhỏ đã rời đi, làm cho một nữ đệ tử của Phong Phong đang ở hạng hai nhóm nhỏ rất may mắn đã thay thế Phi Nguyệt trở thành hạng nhất nhóm nhỏ của nhóm cuối cùng.

Đến đây, hạng nhất của toàn bộ sáu nhóm nhỏ đều đã có, Thập Cường đã chọn được sáu người, bốn người cuối cùng còn lại sẽ xuất hiện trong hạng hai của sáu nhóm nhỏ.

“Tỉ thí tiếp theo đây sẽ diễn ra giữa hạng hai của mỗi nhóm. Trước tiên là sáu chọn ba, rồi từ trong ba người thất bại sẽ chọn một người trong đó thăng hạng. Chi bằng do Thái Thượng Tổ sư thúc người...

“Để ta, ta toàn quyền thay sư phụ của ta.”

Diệp Lăng Nguyệt vội vã xung phong đảm nhận, không nói thêm lời nào thì bắt đầu rút thăm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio