Do Mã Chiêu và Tuyết Huyên lần lượt xảy ra chuyện nên người của nhóm thứ nhất cuối cùng đã được một đệ tử Hoa Phong thay thế.
Hắn là người đầu tiên tiến vào Lang Gia Thiên Động.
Khoảng sau một giờ, dòng cát trong đồng hồ cát vừa chảy hết thì đệ tử đó đi ra từ trong Lang Gia Thiên Động.
Nhưng việc khiến mọi người kinh ngạc là đệ tử đó khi ra ngoài trên tay không có thứ gì cả, vẻ mặt của hắn cũng rất chán nản.
“Đệ tử vô dụng.”
Thì ra, đệ tử của Hoa Phong đó ở trong Lang Gia Thiên Động không có phát hiện được gì.
“Lão phu quên nói, Lang Gia Thiên Động là một trong những động huyệt huyền ảo thần kỳ nhất đại lục, bên trong bất luận là võ học hay là linh khí, sau khi hấp thu linh khí trời đất thì không ít thứ đều có linh tính. Muốn tìm được những linh khí đó thì ngoài cơ duyên ra, thực lực của bản thân cũng cần được công nhận.” Chưởng giáo Vô Nhai vuốt râu nói.
Đệ tử đầu tiên vào Lang Gia Thiên Động, hắn ta ở trong nhóm nhỏ ban đầu thực lực vốn chỉ được xếp hạng thứ ba, có thể được coi là người yếu nhất trong mười người. Hắn không thể được công nhận thì chưởng giáo Vô Nhai cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Tiếp theo đó là nam đệ tử đầu tiên của Phong Phong ở nhóm thứ hai tiến vào, sau khi có bài học của người đi trước, đệ tử đó tỏ ra có hơi căng thẳng.
Đệ tử đó mới tiến vào Lang Gia Thiên Động thì Hoàng Tuấn đã có hơi sốt ruột kéo kéo Diệp Lăng Nguyệt.
“Lăng Nguyệt à, muội nói trong động đó sẽ có nguy hiểm không, sao ta thấy cái động đó quỷ khí cứ âm u tĩnh mịch.”
Hoàng Tuấn nói rồi bất giác nuốt ngụm nước bọt, nhìn về Lang Gia Thiên Động.
Bên ngoài trời cao không khí thoải mái, nhưng mặt trời vừa đến cửa động của Thiên Động thì giống như gặp phải bình phong vô hình, bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài.
Trong động nhìn có vẻ đen kịt, quả thực có hơi âm u.
“Sợ gì chứ, đây chẳng phải có chưởng giáo canh giữ sao. Nếu ngươi không muốn tiến vào thì ta có thể đi thay.”
Diệp Lăng Nguyệt thấy Hoàng Tuấn như vậy thì không nhịn nổi mà giễu cợt.
“Vậy thì không được, cơ hội lần này là ta dùng mạng để giành được đó.”
Hoàng Tuấn vừa nghe thì ưỡn ưỡn ngực, ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt di chuyển, nhìn lên một cái túi nhỏ treo trên cổ của Hoàng Tuấn.
Đó là túi hương nhỏ, là túi hương mà trước khi Mộc Sảng chưa chết, Hoàng Tuấn đã quấn lấy nàng ta rất lâu mới xin được.
Sau khi Mộc Sảng chết, Hoàng Tuấn vẫn luôn giữ nó bên mình.
Khi hắn thi đấu môn phái, quả thật là đã dốc hết toàn lực mới vào được Thập Cường. Người ngoài đều biết Hoàng Tuấn là vì muốn nở mày nở mặt, nhưng chỉ có Diệp Lăng Nguyệt biết rằng Hoàng Tuấn là vì Mộc Sảng.
Hắn muốn nói với Mộc Sảng rằng, hắn không hề thua kém Mã Chiêu.
Thật là một tên ngốc, Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu. Tay bỗng cảm thấy nóng, bàn tay mềm mại đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
Đế Tân đang nhìn nàng chăm chú, dường như suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thì chàng ta đều cảm nhận được.
Sống chung trong hai năm khiến giữa hai người đã có một loại cảm giác ngầm hiểu không diễn tả được.
Đôi tay hai người nắm chặt với nhau nhưng lại khiến Hồng Minh Nguyệt gai mắt.
“Để xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu.”
Hồng Minh Nguyệt đã thu lại tầm mắt, ánh mắt nhìn lên Lang Gia Thiên Động.
Tầm khoảng ba khắc thì đệ tử nam của Hoa Phong đó đã đi ra, trên tay hắn có thêm một linh khí hình đao trượng, linh khí nhấp nháy trên đó chứng tỏ đó là một linh khí thượng phẩm cấp Địa.
“Bá Phong Đao, không tệ.”
Chưởng giáo Vô Nhai gật gật đầu.
“Người tiếp theo.”
Hoàng Tuấn vừa nghe đến lượt hắn rồi thì hít sâu một hơi, chạy đi về phía Lang Gia Thiên Động.
Nhưng khi Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân nghĩ xem Hoàng Tuấn mất bao lâu mới ra ngoài thì cửa động có một người lao vút ra.
“Chưởng giáo...”
Tiểu tử Hoàng Tuấn đó gương mặt khổ sở, đi ra từ trong Thiên Động.
“Tiểu tử ngươi sao lại ra ngoài nhanh như vậy?” Râu của chưởng giáo Vô Nhai rung rung.
“Chưởng giáo, đây là linh khí gì, đệ tử tiến vào vẫn chưa đi được mấy bước thì đã bị hòn đá này ném trúng, đệ tử vừa cầm hòn đá lên muốn xem cho rõ thì lại bị đá ra ngoài mất.”
Hoàng Tuấn lấy từ sau lưng ra một hòn đá.
Trong lòng bàn tay của Hoàng Tuấn có một viên đá màu đỏ như lửa, trông tựa như san hô vậy, viên đá ước chừng lớn bằng nắm tay của đứa trẻ con.
“Đây chắc là viên linh thạch, chất lượng cũng không tồi. Đó cũng tính là đồ tốt đấy. Ở chiến trường cổ cần tốn một số linh thạch, linh thạch tốt thì một viên có thể đổi được trăm viên linh thạch cấp trung, cũng xem như hữu dụng.”
Chưởng giáo Vô Nhai nhìn một lúc thì cũng không nói ra được đạo lý gì, dứt khoát bảo Hoàng Tuấn đứng sang một bên.
Hoàng Tuấn muốn khóc không ra nước mắt, hắn muốn có võ học hay linh khí, cho viên linh thạch làm cái gì.
Diệp Lăng Nguyệt vốn còn muốn hỏi Hoàng Tuấn một chút, hắn đánh ở đâu mà nhận được linh thạch cao cấp, nhưng lúc này chưởng giáo Vô Nhai đã mở miệng.
“Người tiếp theo.”
Nói đoạn, chưởng giáo Vô Nhai nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái.
“Đa tạ chưởng giáo.”
Diệp Lăng Nguyệt đành đi về phía Lang Gia Thiên Động.
Sau lưng, ánh mắt của Đế Tân nhìn theo cho đến khi Diệp Lăng Nguyệt biến mất ở chỗ cửa động mới thu lại một cách lưu luyến.
Khoảnh khắc Diệp Lăng Nguyệt tiến vào cửa động, cảnh vật xung quanh đã xảy ra thay đổi.
Cho đến khi nàng tiến vào Lang Gia Thiên Động thì nàng mới biết tại sao động này lại được gọi là Thiên Động.
Trời bao la vô tận, không có bờ bến, Thiên Động dài và quanh co ngoằn ngoèo, không có đáy.
Hơn nữa, Lang Gia Thiên Động cũng khác với hang ngầm sơn động thông thường.
Bốn bức tường của nó lộ ra màu trắng, đôi khi còn lấp lánh hình lục giác tựa như quầng sáng mặt trời vậy, đầy màu sắc rất đẹp.
Đặt mình vào trong Lang Gia Thiên Động, Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác như xuyên qua không gian thời gian.
Nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt rất bất ngờ, đó là trong Thiên Động, ngoài vầng sáng mặt trời xinh đẹp thì cũng không thấy có gì khác.
Trước tiên khoan nói cái gì mà võ học hoặc linh khí, ngay cả linh thạch cao cấp mà trước đó Hoàng Tuấn gặp được cũng không thấy bóng dáng.
“Không thể nào, mình còn không bằng tiểu tử Hoàng Tuấn đó sao, bị Thiên Động xem thường rồi ư?”
Diệp Lăng Nguyệt có hơi buồn bực.
Diệp Lăng Nguyệt vừa đi vừa tính nhẩm thời gian.
Nàng tiến vào Thiên Động đã có một khắc rồi, nhưng xung quanh vẫn không có bất kỳ chút sóng linh khí nào.
Chính vào lúc này, phía trước bỗng nhiên có động tĩnh lạ.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ lại thì thấy phía trước xuất hiện một nhúm gì đó hình cầu trắng muốt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thế thì lập tức tỏ ra vui mừng, đuổi sát theo phía sau.
Nhưng đâu biết rằng, thứ đồ nhỏ như quả cầu ánh sáng đó vừa thấy Diệp Lăng Nguyệt thì đã sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy mất.
Không ngờ cái tên đó tốc độ kỳ quái, hơn nữa rất quen thuộc đối với địa hình của Thiên Động đó lại dẫn dắt Diệp Lăng Nguyệt đuổi vào sâu trong Thiên Động.
Diệp Lăng Nguyệt thấy cái tên đó muốn chạy trốn, trong lúc không biết làm sao thì chỉ có thể thả tiểu Chi Ước ra.
“Tiểu Chi Ước, bắt lấy nó.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong, tiểu Chi Ước vèo một tiếng chồm lên, đè tên đó trên mặt đất.
“Chít chít. cho ngươi chạy, còn dám chạy, bổn Chi Ước xuất trận thì xem ngươi trốn đi đâu.” Tiểu Chi Ước phải nói là đắc ý, một cái chân giẫm lên người của con vật nhỏ trắng muốt đó, để lại dấu chân dơ dáy.
Tiểu Chi Ước và Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, con vật nhỏ đó chính là một con thỏ nhung có bộ lông màu trắng tuyết.