Chương
Ầm!
Trương Văn Hách bị Tú Nhi tát một phát, trực tiếp vỗ bay ra ngoài hơn hai mươi mét, thân hình đụng ngã ghế xô-pha và hai cái bàn.
Cậu ta không nghĩ tới, một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, lại có thể nắm giữ một loại sức mạnh như vậy!
Lúc cậu ta bò đứng lên, cả người đã không còn nghe bản thân sai khiến, lỗ tai ong ong sao bay đầy đầu.
Nửa bên mặt của cậu ta bị sưng lên đỏ chói, nhìn giống như một tổ ong vò vẻ!
“Phốc — —!”
cậu ta phun ra một ngụm máu tươi, bên trong còn xen lẫn hai cái răng trắng!
Trong nháy mắt Trương Văn Hách nước mắt tuôn trào ra.
“Cô… Cô sao lại lợi hại như vậy?”
Tú Nhi hơi hơi cúi đầu, nói:
“Trương thiếu quá khen, thực lực của tôi ở bên trong Quỷ Cốc cũng không có xếp hạng, cũng chỉ miễn cưỡng có tư cách có thể làm thị nữ cho Thiếu chủ mà thôi.”
Lời nói này của Tú Nhi triệt để làm cho Trương Văn Hách nổi cả da gà!
Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao Lăng Việt không muốn đánh với hắn.
Căn bản…Người ta không có để ý đến hắn a!
Chỉ một thị nữ mà đã lợi hại như vậy, vậy nếu là đổi lại là Lăng Việt….
Giờ khắc này, Trương Văn Hách dường như đã mở ra một cánh của của một thế giới mới!
Hắn không nói hai lời, nhanh chóng đứng lên, hướng về phía Lăng Việt chạy đến.
Tú Nhi khẽ nhíu mày, nàng chuẩn bị xuất thủ ngăn cản, thì thấy Trương Văn Hách liền trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt của Lăng Việt.
“Thiếu chủ, lúc trước là tôi có mắt không tròng! Không biết Thái Sơn! Tôi muốn theo Thiếu chủ lăn lộn! Thiếu chủ, cầu ngài nhận lấy tôi đi!”
Lăng Việt đặt chén trà xuống, vẫn chưa trả lời cậu ta.
“Hôm nay quả thật không đúng dịp, Đạo Sơ có việc, Tú Nhi chúng ta tạm thời đi về trước đi.”
“Vâng, Thiếu chủ!”
Dứt lời, Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, chậm rãi đi ra ngoài, Tú Nhi theo sát phía sau.
Trương Văn Hách thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
“Thiếu chủ! Ngài nhận lấy tôi đi! Dù sao ở châu Phi tôi cũng là đệ nhất Binh Vương, được người ta xưng hiệu là Nanh Sói! Ngài nhận lấy tôi, tôi tuyệt đối sẽ trở thành một người trợ lực mạnh nhất và trung thành nhất của ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng.”
“Thiếu chủ, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể nói với ông nội của tôi, đem tất cả tiền đều cung cấp cho Quỷ Cốc. Ngài nhận lấy tôi có được hay không?”
“Thiếu chủ, ở bên ngoài tôi có thể lên núi đao, xuống biển lửa, vượt mọi chông gai. Về đến nhà, tôi còn có thể nấu cơm giặt giũ quần áo, thoát y…..!”
…
Trương Văn Hách, liên tiếp đuổi tới cửa chính, thì Minh Thừa xuống xe xuất thủ chặn lại, Trương Văn Hách lại lập tức nịnh nọt.