Chương
“ta đã giết Đệ tử Y Thần đường để Răn đe, Còn chuyện đan dược thì cũng sẽ lần lượt bổ sung trở về, ta từng nói rằng là ta sẽ đem các ngươi bồi dưỡng thành quân đoàn mạnh nhất, để vinh quang của các ngươi lan tỏa khắp toàn bộ thế giới! Ngày đó… Sẽ không để cho các ngươi chờ quá lâu!”
Mọi người cùng hô lên:
“Nguyện vì Thiếu chủ giết hết kẻ thù, uống máu kẻ thù! Chinh chiến thiên hạ!”
Lúc này, Tú Nhi đi vào đến bên người của Lăng Việt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ghé vào tai nói vài câu, Lăng Việt khẽ nhíu mày, chợt hướng về phía mọi người quát:
“Hiện tại các ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện, những việc còn lại không cần quan tâm. Nếu như Y Thần đường lại không để ý đến quy củ, trực tiếp giết!”
“Tuân mệnh!
…
Sau một nén nhang, Lăng Việt đi tới chỗ sâu nhất bên trong đại điện của Quỷ Cốc — — Thất Tinh Điện!
Nghe đồn ngôi đại điện này là do Quỷ Cốc Lão Tổ nghiên cứu tinh thể ở trên trời đúc thành, bản thân nó cũng tự mang trận thế, có thể trợ giúp Quỷ Cốc hấp thu Linh lực cuồn cuộn không dứt ở chung quanh trong núi lớn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhândẫn đến sự cường thịnh của Quỷ Cốc.
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, chậm rãi bước vào trong đó.
Ở trong một góc Thất Tinh Điện có một vị trung niên tóc dài, hai tay của hắn đặt sau lưng, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tựa hồ là cảm giác được hơi thở của Lăng Việt, hắn thản nhiên nói:
“Ngươi đã đến?”
Lăng Việt nhẹ “Ừ” một tiếng.
“Chuyện ở Y Thần đường, ngươi làm có hơi quá! Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, huống chi, Y Thần đường cũng là một bộ phận không thể thiếu của Quỷ Cốc chúng ta!”
“Người của Y Thần đường sống quá an nhàn, nếu không giết để răn đe, bọn họ không hề có động lực!”
Trung niên lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, ánh mắt có chút phức tạp.
“Ta không biết năm năm trước mang ngươi từ Giang Châu về, đến cùng là tốt, hay là xấu! Tính tình của ngươi thích giết chóc, tư chất lại mạnh đáng sợ như vậy, dù cho tất cả các thiên tài ở trong thiên hạ cũng không có người có thể địch lại tư chất của ngươi! Nhưng mà phong cách làm việc của ngươi rất dễ dàng trêu chọc đến người khác!”
“Sự mạnh mẽ của Lăng Việt còn hơn sức mạnh của trời! Kẻ thù có nhiều hơn nữa kết cục cũng chỉ có chết mà thôi!”
Lời nói ngông cuồng này, nếu như bị người khác nghe thấy được, không chừng sẽ châm biếm trào phúng Lăng Việt là tự cao tự đại không biết trời cao đất rộng!
Nhưng chỉ có vị trung niên ở trước mắt này mới biết được, sự đáng sợ thật sự của Lăng Việt!
Thiếu niên này, không phải dùng lẽ thường để miêu tả.