Chương
“Hổ Môn bọn ngu ngốc này, không có chuyện làm thì đi đóng cửa mà ngủ mẹ đi, còn ngông cuồng như vậy, trêu chọc Thiếu chủ, sợ là không sống nổi khỏi hôm nay rồi!”
…
Sau mười phút, ở trong một dãy núi tại Giang Châu, chính là tổng bộ Hổ Môn!
Ở phía xa xa, có một vị thiếu niên hai tay của hắn đặt sau lưng, thản nhiên dạo chơi.
Ánh trăng sáng chiếu rọi trên người của hắn, làm cho thần thái của hắn càng thêm đẹp mắt.
Nhưng tốc độ của thiếu niên này giống như quỷ mị, mỗi một bước đều có thể Thuấn Di khoảng cách ngàn mét trở lên.
Chỉ tốn mấy phút đồng hồ, liền đã đi đến trước cửa chính Hổ Môn.
“Đứng lại! Ngươi là người nào?”
Ánh mắt của thiếu niên đạm mạc trả lời:
“Quỷ Cốc thiếu chủ, Lăng Việt. Bảo Hổ Môn môn chủ ra gặp ta!”
“Quỷ Cốc thiếu chủ? A ~, ngươi chính là sư huynh đệ cái tên ngu ngốc kia sao? Hahaha… Sư huynh sư đệ của ngươi thật đúng là ngu hết chỗ nói, thế mà dám cả gan trêu chọc Đại trưởng lão của chúng ta!”
“Không sai! Tại Giang Châu, còn không có mấy người dám tùy tiện trêu chọc Hổ Môn chúng ta. Phàm là trêu chọc, không có một tên nào có thể còn sống!”
Nghe những lời nói này từ miệng của đệ tử Hổ Môn, mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích, bên trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
“Các ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đấy!”
“Mẹ! Ngươi ngông cuồng cái….”
Lời nói còn chưa nói xong, đầu người đã mất, Lăng Việt đạp lên máu tươi đi vào bên trong Hổ Môn.
“Đã nói rồi các ngươi nói nhảm quá nhiều!”
…
Ở bên trong đại điện Hổ Môn, giờ phút này là đèn đuốc sáng trưng, Hổ Môn môn chủ ngồi tại vị trí cao nhất, gương mặt của hắn tràn đầy vẻ lo lắng.
“Đại trưởng lão, tại sao ông lại bắt người của Quỷ Cốc?”
“Ha ha ha.. Bắt người của Quỷ Cốc thì sao? Nơi này là Giang Châu! Là địa bàn của Hổ Môn chúng ta! Ta đường đường là Đại trưởng lão Hổ Môn, muốn bắt một tên đệ tử Quỷ Cốc, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
“Nhưng mà đối phương là người của Quỷ Cốc, Quỷ Cốc này thân là một trong ba đại môn phái thần bí nhất trên võ lâm, loại môn phái này không phải Hổ Môn chúng có thể tùy tiện tuỳ tiện trêu chọc!”
“Môn phái thần bí chó chết gì gì đó, theo như lão phu biết, ba môn phái này chỉ là ba con rùa đen rúc đầu mà thôi, có tiếng chứ không có miếng! Nếu như bọn họ có thực lực, tại sao lại không thấy bọn họ đi ra tham dự đại hội Tranh Bá Bách Gia?”
“Thế nhưng mà….”
Hổ Môn môn chủ còn có chút lo lắng, lại bị Đại trưởng lão trực tiếp phất tay:
“Được rồi được rồi môn chủ, ngài đừng khoa trương uy phong của người khác, lại diệt đi uy phong của mình! Hổ Môn chúng ta xưng bá tại Giang Châu, cũng không phải là ngày một ngày hai. Huống hồ, sau lưng của chúng ta còn có Thiết Quyền Môn làm chỗ dựa! Lão phu chỉ là giết một tên đệ tử mà thôi, Quỷ Cốc còn có thể làm sao, bọn hắn dám phản trời hay sao?”
Mấy vị trưởng lão khác cũng ào ào nịnh nọt nói:
“Đại trưởng lão nói không sai! Chỉ là một tên đệ tử Quỷ Cốc, vậy mà dám cả gan khinh thường Đại trưởng lão Hổ Môn chúng ta, nếu như chúng ta không giết hắn, lập xuống uy phong, thì sau này tại Giang Châu cũng không có chỗ đặt chân cho Hổ Môn chúng ta?”
“Người này nên giết! Không cần phải sợ?”
Tất cả mọi người đều nhao nhao mở miệng, ngươi một lời, ta một câu làm ầm ỉ cả đại điện, nhưng trong lúc đó vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, từ hai tiếng kêu đó vang lên thì có hai người bị đánh bay vào đại điện, hai người này lăn lốc vài vòng trên mặt đất cuối cùng cũng dừng lại, nhưng khi tất cả mọi người kiểm tra thì thấy hai người này đã tắt thở chết đi.
“Người nào? Dám can đảm giết đệ tử Hổ Môn ta?”