Cả sảnh đường lại một trận kinh hãi, ánh mắt chuyển hướng về phía Tĩnh Nhân công chúa
Tĩnh Nhân công chúa trừng mắt nhìn Qúy Như Yên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Phải biết nói láo sẽ có kết cục gì! Nói xấu công chúa một nước, tội danh này ngươi gánh nổi sao?"
Qúy Như Yên nhíu mày: "Nếu ta có thể lấy ra chứng cớ thì sao?"
"Nực cười! Ngươi lấy được chứng cớ, vậy liền nói ra đi! Bản công chúa thật muốn nhìn xem, ngươi như thế nào muốn tự chui đầu vào rọ!"
Tĩnh Nhân công chúa lớn tiếng nói
Qúy Như Yên trong lòng có chút thay công chúa thương tiếc, sự việc còn chưa hoàn toàn theo ý muốn, đã dương dương tự đắc như vậy, cự nhiên còn có thể sống trong cung lâu như vậy sao?
Qúy Như Yên hướng mọi người gật gật đầu: "Nếu công chúa nói ta không thể lấy ra chứng cớ, ta đây cũng phải chứng minh cho nàng. Để công bằng chứng thực, xin mọi người hãy làm nhân chứng, chẳng biết có được không?"
Mọi người không dám nói chuyện, dù sao Qúy Như Yên cũng nói xấu công chúa của một nước, tội danh này nếu như thành lập, đảm bảo bị liên lụy
Lạc Thuấn Thần ngồi dựa ở trên ghế, ngón tay thon dài chống ở trên cằm, một đôi mắt cơ trí dừng lại ở trên người Qúy Như Yên, thản nhiên mở miệng: "Bổn hoàng tử, nguyện làm nhân chứng"
Lạc Thuấn Thần mở miệng, lại làm cho Tích Tiểu Mộng giật mình
Tích Tiểu Mộng phát hiện, từ sau khi thất hoàng tử gặp Qúy Như Yên, liên tiếp vì nàng làm ra những điều ngoại lệ
Đây là vì cái gì?
Tích Tiểu Mộng lúc này mới đánh giá lại Qúy Như Yên, phát hiện nữ nhân này quả nhiên là một mỹ nữ, liếc mắt một cái sẽ để lại cho người ta ấn tượng. Thuộc loại không thể chịu đựng nổi, chính là cá tính thập phần nóng nảy, ngay cả công chúa nàng cũng không cấp cho mặt mũi
Tích Tiểu Mộng kỳ thật đã tới chậm một bước, Qúy Như Yên ngay cả hoàng phi còn không khách khí, làm sao có thể để ý đến một công chúa?
Qúy Như Yên nghe được lời nói của Lạc Thuấn Thần, đầu tiên là giương mắt nhìn tới, lại là hắn, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp. Người này thoạt nhìn tuy rằng lạnh lùng, nhưng là hiện tại nàng cần trợ giúp, hắn nguyện ý đứng ra giúp nàng, người này nếu không trở thành bằng hữu, tất nhiên cũng không phải địch nhân!
Vì thế nàng hướng Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, tỏ vẻ biết ơn, tiện đà nói: "Đã có Thiên Độc quốc thất hoàng tử điện hạ làm chứng, như vậy thỉnh Tĩnh Nhân công chúa nghe cho rõ, ta sẽ đưa ra chứng cớ"
Dứt lời, Qúy Như Yên đi qua hình quan Lam Nhất Đồ, rồi hướng thẳng tới hình qua Lam Chi Đồ đặt câu hỏi: "Lam đại nhân, thời điểm Tĩnh Nhân công chúa phát hiện bao độc phấn, là ai nhặt lên?"
"Dạ là công chúa"
"Tốt lắm, vừa rồi Tĩnh Nhân công chúa luôn miệng nói, bao độc phấn này là của ta Qúy Như Yên. Giả thiết nếu bao độc phấn này là của ta, kia tay ta tất nhiên cũng sẽ cầm bao độc phấn này, tất nhiên cũng lưu lại dấu vân tay của ta"
"Vân tay?"
Hình quan Lam Nhất Đồ có chút khó hiểu: "Quận chúa, vân tay có lợi ích gì?"
Tại đây Thanh Loan đại lục, còn chưa hữu dụng dùng dấu vân tay phân biệt hung thủ. Đây chính là biện pháp nhanh đơn giản nhất xác định hung thủ là người phương nào
"Vân tay, là thứ trên đời này chỉ có một, mỗi người đều có bàn tay khác nhau. Nếu như không tin, mọi người có thể lấy ra tay của mình, cùng người bên canh đối chiếu, lập tức liền biết. Mà ta lấy ra căn cứ chính xác nhất là, trên mặt giấy của bao bột phấn này, không có dấu vân tay của ta, chỉ có của Lam đại nhân cùng Tĩnh Nhân công chúa. Nếu không tin mọi người có thể tiến lên, ta cấp mọi người xem rõ ràng
Mọi người đều đi tới, Qúy Như Yên gọi một cung tỳ cầm chút bạch diện phấn, sau đó dùng nội lực làm bạch diện cho thật khô dáo, cầm một đôi đũa trúc, kẹp lấy bao độc dược, đem độc phấn đến một bên, cầm trong tay bạch diện phấn nhẹ nhàng đổ lên bao độc dược