Từ giai đoạn đầu của thời kì dân quốc, tổ tiên Ngô gia liền bắt đầu dốc sức làm việc.
Bến Hỗ Hải, Việt Châu, chỉ cần những địa phương trù phú đều lưu lại vết tích của bọn họ, Ngô gia nhờ cách trị gia nghiêm cẩn, kinh thương có can đảm mà nổi danh.
Sau khi nhà nước cộng hòa thành lập, sản nghiệp của Ngô gia đã gặp phải đả kích nhất định, nhưng rất nhanh chóng đã lại một lần nữa quật khởi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thế hệ trước của Ngô gia rất có tầm nhìn xa, đã đem một bộ phận tài sản đổi thành vàng gửi ở ngân hàng nước ngoài từ sớm.
Những tài sản này cũng đã trở thành vốn liếng cơ bản để Ngô gia một lần nữa nổi lên.
Trải qua nhiều năm cải cách mở cửa như vậy, Ngô gia hiện tại lại đứng lên một lần nữa, bất kể là vốn liếng chính trị hay là tài sản gia tộc đều đang vững bước tăng lên, một lần nữa trở thành danh gia vọng tộc kiểu mới.
Từng ấy năm tới nay, mỗi thành viên gia tộc đều rất ưu tú, đó cũng là một điều để mọi người trong Ngô gia tự hào, chuyện tham ô công khoản hơn trăm triệu như Ngô Chí Song vẫn chưa bao giờ xuất hiện qua.
Vì lẽ đó chuyện lần này được toàn thể gia tộc đều vô cùng coi trọng, cho gọi tất cả thành viên dòng chính ở bên ngoài trở về để cùng thương thảo xử lý Ngô Chí Song như thế nào.
Ngô gia có cái phòng ăn rất lớn, bình thường khi gia tộc liên hoan mới sử dụng, lúc này đa số thành viên dòng chính của Ngô gia đều tập trung đến nơi này.
- Đại ca, anh cũng chớ có giận, tôi tin Chí Song tuyệt đối không phải cố ý làm như vậy, có lẽ có ẩn tình chi đây!
Bên cạnh Ngô Chí Quốc có một người trẻ tuổi tầm hơn hai mươi đang mỉm cười nói với y, đổi lại là trước đây, Ngô Chí Quốc nhất định sẽ cảm khái thốt lên vài câu, nhưng hiện giờ trong lòng của hắn chỉ có băng lạnh.
Người trẻ tuổi này chính là Ngô Chí Lượng, kẻ chuyên dối trá giả tạo.
- Đúng vậy, tôi tin nhất định có ẩn tình!
Ngô Chí Quốc khinh mạn cười nói, Hoàng Hải đã gọi điện thoại tới, bọn họ đã bắt được cô ả kia, đồng thời lấy được chứng cứ, giờ đang chạy qua đây.
Ngô Chí Lượng thoáng sửng sốt đến độ hơi có chút giật mình mà nhìn Ngô Chí Quốc.
Qua mấy giây, y mới ngượng ngùng cười cười, nói:
- Đại ca nói đúng, việc này tất nhiên có ẩn tình, tôi cũng tin rằng Chí Song không phải là người như thế!
Sau khi nói xong, y liền ngồi thẳng xuống mà không nhìn Ngô Chí Quốc nữa.
Ngô Chí Quốc ngược lại là đang nhìn y, ngày hôm nay mới coi như là nhận rõ bộ mặt thật của thằng em họ này, không có Trương Dương nhìn ra vấn đề thì ông ta bây giờ còn chẳng hay biết gì.
Ngô Chí Lượng ngồi thẳng người nhưng lông mày nhưng không tự nhiên nhúc nhích, y đã cảm giác được Ngô Chí Quốc có gì là lạ, so với vừa nãy hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, điều đó khiến trong lòng y có chút bận tâm.
Y cũng đã nghĩ tới, Ngô Chí Quốc có phải đã phát hiện ra sự mờ ám của mình hay không, nhưng chỉ nghĩ giây lát y liền tự phủ định, y tin rằng tất cả những gì mình làm đều vô cùng bí ẩn, người khác căn bản không thể nào phát hiện.
Người trong nhà kéo đến càng ngày càng đông, Ngô gia trảo qua nhiều năm như vậy cũng coi như là con cháu đầy đàn, chỉ tính thành viên dòng chính thì có chừng ba mươi người, đây là thế hệ trước, bằng không thì còn nhiều hơn nữa.
Ngoại trừ các thành viên chưa tròn mười tám tuổi ra thì phần lớn mọi người đều đã tụ tập đông đủ.
Chủ trì cuộc họp lần này chính là chủ tịch tập đoàn và cũng là người cầm lái gia tộc hiện nay, Ngô Thắng, cũng chính là ông bố của Ngô Chí Quốc.
Người có chuyện chính là con trai ông ta, đối với uy vọng của ông ta cũng có đả kích nhất định, ngồi ở trên ghế chủ tọa mà trong lòng cũng không thoải mái.
Sau khi mọi người ngồi xuống, ông ta mới chậm rãi nói rằng:
- Chư vị, chuyện của Chí Song ai nấy cũng đã biết, sau khi hạch toán tỉ mỉ, tổng cộng thiếu mất triệu và Chí Song còn nợ hơn triệu lãi suất cao bên Macao, trước hết tôi là người có trách nhiệm trong việc giáo dục con cái, chuyện này tôi không tránh khỏi có quan hệ, nhưng nên xử lý như thế nào thì vẫn muốn xem ý kiến mọi người ra sao!
Ngô Thắng trực tiếp đem tất cả đều nói ra, những việc này không thể nào che giấu, cũng không cách nào che giấu.
Địa vị trong gia tộc của Ngô Chí Song là khẳng định giữ không được, sau đây nhất định y sẽ bị bãi miễn đi tất cả chức vụ, nhưng cụ thể xử lý nghiêm hay là cứ tạm tha thứ cho y một lần thì còn phải xem quyết định chung của mọi người ở đây.
Nhìn ông bố mà Ngô Chí Quốc trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.
Thaan là một ông bố mà phải tự mình nói ra những câu này, khẳng định là vô cùng khó chịu, lúc này tựa hồ ông ta lại muốn rõ ràng một chút.
Giả như em mình bị xử lý nghiêm túc, chính mình lại bị nổ chết, thế thì tất sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình ông lão, sức khỏe ông vốn cũng đã không phải là tốt lắm, nếu quả thật bị bệnh thì tất phải giao vị trí chủ tịch ra.
Mà có thể tiếp nhận ghế chủ tịch cũng không có mấy người, Ngô Chí Lượng khẳng định không được vì còn quá trẻ, nhưng cha của y, cũng là ông chú họ của mình có tư cách nhất.
Cứ như vậy, tập đoàn chẳng mấy chốc sẽ rơi vào trong tay hai cha con họ.
Ngay cả người được coi là bồi dưỡng để thừa kế gia tộc là Ngô Chí Quốc, lúc này có không thừa nhận cũng không được, kế sách của bọn họ thật sự rất hoàn hảo, và cũng rất ác độc.
- Tôi kiến nghị đem Ngô Chí Song trục xuất ra khỏi gia tộc!
- Hơn một trăm triệu đó, đây là kết quả bao nhiêu người nỗ lực, cứ như vậy bị nó nuốt gọn, tuyệt đối không thể tiến hành cho nó như thế!
- Chí Song là có sai lầm, nhưng dù sao cũng là người mình, tôi cảm thấy có trừng phạt nhất định, sau này không cho nó quản tiền nữa là được rồi, đối với con cái của mình, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận như thế chứ?
Sau khi Ngô Thắng nói xong, phía dưới liền vang lên tiếng bàn luận kịch liệt.
Có người muốn xử lý nghiêm Ngô Chí Song, cũng có người lại xin tha cho y, chẳng mấy chốc nơi này đã trở nên tùm lum tùm la như họp chợ.
- Trật tự!
Ngô Thắng nhíu nhíu mày, lớn tiếng ra lệnh.
Uy vọng của ông ta vẫn còn rất cao, vừa mở miệng thì mọi người phía dưới đều lập tức nín lại ngay, Ngô Thắng nhìn thoáng qua chung quanh, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đoạn lại bắt đầu hỏi người sát bên cạnh.
Bên cạnh ông ta là một người còn trẻ, mới tầm ba mươi tuổi, tên là Ngô Chí Nguyên, là cùng một lứa với Ngô Chí Quốc, hôm nay là thay mặt cha mình đến đây, cho nên mới mới ngồi ở chỗ vốn dĩ của cha y tại hàng ghế trưởng bối, y chính là kẻ duy nhất tòng chính trong Ngô gia, cấp bậc còn rất cao, làm phó bí thư ở tỉnh ngoài.
Dù bản thân y hiện tại cũng chỉ là cấp phó, nhưng là một ông phó ở cơ quan rất có thực quyền, sẽ dần dà thăng tiến hướng lên trên.
Mỗi gia tộc đều có sức mạnh chính trị riêng, Ngô gia cũng không ngoại lệ, đám người này bình thường căn bản không can dự chuyện làm ăn, cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện làm ăn, nhưng sức ảnh hưởng của họ có thể khiến cho chuyện làm ăn của gia tộc càng thêm phần thuận buồm xuôi gió.
Nói vậy để thấy y cũng coi như là một anh công tử, chỉ là khác với đám công tử như Ngô Chí Quốc thôi.
Ngô Chí Nguyên nhìn mọi người một chút, ngay sau đó cười cười:
- Kỳ thực vốn chưa nên đến lượt tôi đứng ra nói chuyện, nhưng nếu Chú hai đã hỏi, tôi cũng xin thưa gửi vài câu, tôi nhớ đến Tào Thực thời Tam quốc, từng bị bức ép làm thơ trong vòng bảy bước, mọi người thường nói lấy lịch sử mà làm gương, Ngô gia chúng ta tại sao không thể làm như vậy đây?
Lời của y rất ngắn, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Ngô Thắng thoáng thở ra một hơi, Ngô Chí Nguyên đây là đang giúp Chí Song nói chuyện, Tào Thực bị bức ép làm Thất bộ thi, nội dung là cái gì ai cũng rất rõ ràng.
- Ý của tôi cũng giống với cháu Chí Nguyên, "vốn cùng sinh ra từ một gốc, tại sao phải ép nhau quá thế chứ"(Chi tiết gg Thất bộ thi của Tào Thực-DG)?
Cạnh Ngô Chí Nguyên là một người khác, cũng là một vị cùng thế hệ với Ngô Thắng cũng đã đứng ra. , vậy là đã có hai vị ra mặt giúp Ngô Chí Song nói chuyện.
- Nhưng Chí Song dù sao cũng đã phạm vào sai lầm lớn, phạm sai lầm mà không trừng phạt, thế này chẳng phải sẽ loạn mất sao?
Lại có một người bắt đầu nói chuyện, vị trí của y chính là tiếp sau hai người trước, vào lúc này y có đứng ra nói chuyện cũng không ai có thể ý kiến gì được. Truyện Sắc Hiệp -
- Chú ba nói không sai, Chí Song phạm lỗi lầm, tuyệt đối không thể nhẹ tay, tôi đề nghị trước tiên nhốt nó ở trong nhà ba năm bắt đọc sách, để nó tự học thi ra được cái học vị rồi lại nói, mặt khác Chí Song cũng không còn được kế thừa quyền lợi gia tộc, miễn trừ quyền chia cổ phần của nó luôn, mọi người thấy như vậy thì thế nào?
Ngô Thắng lập tức đứng ra nói một câu, Ngô Chí Song nhất định phải chịu trừng phạt, chỉ là trừng phạt cũng có nhẹ có nặng.
Nặng nhất chính là giao cho pháp luật, y phạm sai lầm, cho dù là ở nhà mình thì cũng phải đi ngồi tù.
Hơi nhẹ chút chính là trục xuất khỏi gia tộc, sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc,y liền chỉ có thể dựa vào chính mình, không có gia tộc che chở, y sẽ thảm hại hơn, càng không cần phải nói y còn đeo món nợ triệu lãi suất cao.
Kết quả như thế, Ngô Thắng và Ngô Chí Quốc tự nhiên không muốn.
Hiện tại mượn dịp có người đứng ra nói giúp, Ngô Thắng lập tức nói ra một cái phương án xử lý ôn hòa, một phương án mà mọi người đều có thể tiếp thu.
Ngô Chí Song phạm sai lầm, khẳng định không thể tha thứ, nhất định phải chịu trừng phạt.
Đem nhốt y ở trong nhà ba năm, có thể khiến y bình tâm suy nghĩ, thuận tiện cho việc học thêm chút gì đó, cũng có thể giúp y càng trưởng thành hơn.
Tước đoạt quyền thừa kế và chia cổ phần, đối với mọi người mà nói cũng bằng với ít đi một người chia cổ phần, thiếu một người thì những người khác ắt sẽ có cơ hội ẵm thêm một ít.
Một kết quả như vậy, rất nhiều người cũng đã hài lòng.
- Như vậy thì sau này, anh Chí Song lại có thể đi ra quản lý tài vụ hay không?
Đột nhiên có người hỏi một câu, Ngô Chí Quốc lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn thẳng kẻ vừa đưa ra luận điểm ấy, chính là Ngô Chí Lượng.
Ngô Thắng vốn dĩ đã hi sinh cổ phần, tránh việc mọi người đến truy cứu trách nhiệm của Ngô Chí Song, chính là để làm nền cho y có cơ hội tái xuất sau này, không nghĩ tới lại bị kẻ khác chất vấn ngay tại chỗ.
- Cậu cứ yên tâm, Chí Song sau này sẽ không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở công ty nữa!
Ngô Thắng còn chưa kịp nói, Ngô Chí Quốc đã đáp luôn một câu khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh ta.
Ngô Thắng lông mày cũng thoáng cau lại, nếu như Ngô Chí Song không có cơ hội tái xuất, vậy những gì nhượng bộ vừa nãy ông cố làm ra liền hóa thành vô ích, Ngô Chí Song đời này sẽ chỉ có thể sống dưới sự chở che của bọn họ, không cách nào thể hiện năng lực bản thân được nữa.
- Đại ca cũng không cần nói như vậy, Chí Song vẫn có năng lực, chỉ là năng lực vô dụng với chính đạo mà thôi!
Ngô Chí Lượng cười cười, y có vẻ như đang nói giúp Ngô Chí Song, kỳ thực là lại đang giẫm thêm cho Ngô Chí Song một cái.
Ai cũng biết, phạm nhân có tài mới càng đáng sợ hơn, mọi người xử Ngô Chí Song tại đây, cũng không ai biết sau này y có ghi hận trong lòng mà sinh bụng trả thù hay không.
- Chí Lượng nói không sai, có tài mà không dùng trên chính đạo, điều đó mới đáng sợ nhất!
Ngô Chí Quốc đột nhiên đứng lên, trên gáy anh ta vẫn đang bốc mồ hôi, chén nước trên tay không ngừng run run.
Anh ta cầm chén nước, đi về phía trước, vừa nãy ông ta đã nhận được tin của Bác Bẩy, chuyện ông ta nhờ Bác Bẩy hỏi thăm, hiện tại đã có kết quả.
Có những kết quả này, ông ta liền càng chắc chắn.
- Nước có phép nước, nhà có lệ nhà, Chí Song phạm lỗi lầm, nhất định phải chịu trừng phạt, đây là do nó tự lựa chọn lấy, không trách được người khác!
Ngô Chí Quốc vừa bước ra phía ngoài, vừa nói, đi tới chỗ sát cửa, ông ta đột nhiên ngừng lại, nhìn mọi người một chút, cuối cùng con mắt nhìn thẳng vào mặt Ngô Chí Lượng.
- Không chỉ là Chí Song, trong gia tộc bất luận là một người nào, phạm sai lầm đều phải chịu trừng phạt, có câu nói nói rất hay, "nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm", tôi tin rằng bất luận người nào phạm phải lỗi lầm, cũng không thể giấu nhẹm đi, Chí Lượng, chú thấy anh nói có đúng hay không?