Trương Dương không từ chối, đi cùng ông Chu vào trong nhà.
Căn hộ của ông Chu cũng ở cùng một tầng lầu với nơi Trương Dương ở trước kia, phòng của ông Chu là một gian nên hơi bé hơn một chút, chỉ có hai phòng.
Ông Chu đã có một đứa con trai, đáng tiếc chưa học xong đại học đã xảy chuyện không ngờ, bà lão vì đau buồn mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình ông ta, một mình sống ở căn hộ này cũng đủ rồi.
Đồ dùng trong nhà của ông Chu rất nghèo nàn, chỉ có một cái ti vi đen trắng, còn có một cái radio, ngoài ra không có thứ đồ điện nào khác.
Vào trong phòng, Trương Dương nhìn xung quanh một lượt, rất nhanh chóng đã tìm thấy những thứ quen thuộc trong ký ức.
Chiếc radio đó rất quen, radio là một phần thưởng thời ông Chu còn đang làm việc, thời gian trước, radio là loại xa xỉ phẩm thượng hạng, giống như điện thoại di động bây giờ.
Những năm , tay cầm chiếc radio này, và năm cầm chiếc điện thoại ra ngoài đều có hiệu quả như nhau, đều gây được sự chú ý của người khác.
Cái radio này, cũng đã từng là niềm tự hào lớn của ông Chu, được ông xem như bảo vật, khi đó bọn Trương Dương chỉ có thể nghe, chứ muốn sờ vào cũng không được.
Ngoài chiếc radio, thứ khiến cho Trương Dương thấy quen thuộc nữa là chiếc thùng xốp màu trắng.
Trên chiếc thùng xốp còn có bao vải độn bông, chiếc thùng chính là đồ bán kem của ông Chu hồi đó, thùng kem.
Trước kia không giống như bây giờ mà có rất nhiều tủ lạnh, hồi đó các loại đồ ăn vặt như kem đều phải dùng vải bông trùm lên, phòng bị tan mất.
Chiếc thùng như thế này, còn có thể đeo trên cổ, hoặc đi xe đạp, đặt ở phía sau xe đạp đi khắp nơi rao bán, ông Chu thì không rao bán, chỉ bày bán ở trên vỉa hè, cũng bán được không ít.
Những thứ này, thời năm đã rất ít rồi, sau này càng rất khó nhìn thấy một lần.
- Ăn cơm chưa? ở đây có bánh và kẹo, cháu ăn chút đi!
Ông Chu đi vào trong phòng cầm ra chiếc hộp sắt, chiếc hộp này cũng đã lâu năm rồi, là loại hộp sắt đựng bánh bích quy Bành Hóa sản xuất năm xưa.
Trương Dương còn nhớ trước kia hắn cũng có một cái, làm chiếc hộp đựng đồ dùng học tập.
- Ông Chu, cháu đã ăn sáng rồi, cháu không ăn đâu!
Trương Dương đưa bánh kẹo lại, cười nói, ông Chu rõ ràng vẫn xem hắn như đứa trẻ ngày xưa, không biết hắn đã lớn rồi.
Nói xong, Trương Dương lại nói:
- Ông Chu, cháu lần này trở về là muốn tìm hiểu một chút chuyện trước kia, gặp được ông cũng vừa khéo, cháu hỏi ông có được không?
Thời gian ông Chu ở đây rất dài, Trương Dương vốn muốn tìm một người để hỏi, bây giờ hỏi ông Chu là hợp lý quá rồi.
- Tìm hiểu chuyện hử? Cháu muốn tìm hiểu chuyện gì, hỏi ta là được rồi!
Ông Chu cười ha ha trả lời, ông là một người nhiệt tình, đừng nói là Trương Dương, bình thường có người hỏi đường hoặc gì đó, ông đều giải thích rất tỉ mỉ cho người đó.
Trương Dương gật gật đầu, hỏi thẳng:
- Cháu muốn biết, hồi đó mẹ cháu rốt cuộc đã mắc bệnh gì, sao lại mất nhanh như thế?
- Mẹ cháu, Thi Hoa?
Ông Chu chậm rãi nói, trong mắt còn mơ màng, sau đó mới phản ứng trở lại, rồi lại quan sát kỹ Trương Dương.
- Đúng, chính là Thi Hoa! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Dương lập tức gật đầu, đồng thời cũng vội vàng chăm chú nhìn ông Chu.
Nghĩ một lúc, ông Chu mới nói:
- Mẹ cháu đã mắc bênh gì, ta cũng không biết, tuy nhiên cô ấy bệnh rất lạ, dùng không ít thuốc, khi đó ta còn nhớ cô ấy mang rất nhiều thuốc từ Viện nghiên cứu về, còn chế ra viên thuốc gì đó, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể điều trị khỏi!
Khi nói chuyện, ông Chu còn không ngừng lắc đầu.
- Phải nói là Thi Hoa con bé cũng rất khá, năng lực làm việc rất tốt, trình độ nghiệp vụ cũng cao, làm sao đột nhiên lại mất chứ? Ôi hồng nhan bạc mệnh, hồng nhan bạc mệnh!
Ông Chu không ngừng thở dài, Trương Dương bần thần nhìn ông ta, nét mặt không kìm nổi lộ ra những tia hi vọng.
Hắn đến đây, rất muốn tìm hiểu chính là rốt cuộc mẹ hắn đã mắc bệnh gì, những người láng giềng này, bọn họ có khả năng biết được, đáng tiếc ông Chu nói là không biết.
Ngay cả ông Chu cũng không biết, Trương Dương có chút lo lắng liệu có thể điều tra được nguyên nhân bệnh tật mẹ hắn ở đây.
- Ông Chu, ông có thể nói xem bệnh tình của mẹ cháu khi đó không? Nói xem bà ấy sau khi mắc bệnh thì có bộ dạng như thế nào, ông còn nhớ không?
Ông Chu đã nói không biết, Trương Dương chỉ đành kiên trì lại hỏi một câu.
Ông Chu có thể nói được chút bệnh trạng cũng tốt, Trương Dương là thần y, thông qua bệnh tình cũng có thể đoán được là bệnh gì, có thể tiến tới phân tích.
Ông Chu nhíu mày nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Cô ấy không có bệnh chứng gì, trước kia thì vẫn rất tốt, đột nhiên ngã bệnh, đúng rồi, sắc mặt cô ấy hình như có nổi lên rất nhiều mụn, bọn ta đều nói, Thi Hoa xinh đẹp như vậy, trên mặt mọc nhiều mụn như vậy thực sự là quá đáng tiếc!
Vừa nói chuyện, ông Chu lại lắc đầu.
- Ngoài trên mặt có mụn, còn lại chẳng có bệnh chứng nào khác sao?
Trương Dương lập tức lại hỏi một câu, tâm tình của hắn cũng hơi chút kích động, ông Chu vẫn còn nhớ những bệnh trạng này thì tốt, nhớ được thì hắn có thể phân tích là bệnh gì.
- Hết rồi, khi đó Thi Hoa tự nhốt mình trong nhà, căn bản không để người khác vào, hàng xóm chúng tôi muốn đến thăm cô ấy cũng không được, nếu không phải là một lần cô ấy đi lấy thuốc, chúng tôi cũng không biết cô ấy đã phát bệnh.
Ông Chu lắc đầu, việc của năm trước rất nhiều điều ông không nhớ.
Khi đó đối với bệnh của Thi Hoa, cũng có một số người cười trên đau khổ của người khác, nói là người con gái đẹp như Thi Hoa cũng đã bị báo ứng, biến thành người kỳ quái, ông Chu chửi những người cười trên nỗi đau của người khác một trận, cho nên nhớ rất rõ.
- Chỉ có thế thôi sao? Ông Chu, ông hãy nghĩ xem, có còn đặc điểm nào khác không, ví dụ tay, chân, hoặc là tóc cũng được?
Đầu lông mày của Trương Dương rướn lên, lại hỏi tiếp.
Chỉ là trên mặt có mụn, căn bản phân biệt không ra là bệnh gì, trên mặt nổi mụn rất nhiều, hắn còn cần một số đặc trưng khác nữa mới suy đoán được.
- Hết rồi, ta nhớ được chỉ có thế thôi!
Ông Chu lắc đầu, khi đó ông tabiết vốn cũng không nhiều, bây giờ có thể nhớ được lại càng ít, ông ta thực sự chỉ nhớ có vậy.
- Cậu bây giờ hỏi cái này làm gì, Thi Hoa chẳng phải đã qua đời rất lâu rồi sao?
Ông Chu nhìn Trương Dương rồi cũng hỏi.
- Cháu lúc đó còn nhỏ, đã quên nguyên nhân cái chết của mẹ cháu, vì thế cố ý muốn quay về hỏi, sau đó chờ có cơ hội cháu sẽ viết hồi ký, sẽ ghi chép lại vào đó!
Trương Dương nhỏ giọng nói, vẻ mặt thất vọng.
Việc ghi chép lại hồi ký hắn không phải cố ý lừa gạt ông Chu, Trương Dương đã sớm muốn chờ đến lúc già sẽ viết hồi ký, là tổng kết cuộc đời của mình, cũng là của cải để lưu lại cho con cháu sau này.
Tổ tiên của Trương gia, rất nhiều người đều viết qua cái như thế này, để con cháu sau này có được không ít sự dẫn dắt.
- Viết hồi ký, được đấy, lúc trước cậu rất thông minh, ta biết tiểu tử cậu có tiền đồ!
Ông Chu chưa nghe rõ lời nói của Trương Dương, nhưng ông đã nghe thấy Trương Dương muốn viết ra việc của mẹ mình, lập tức cười ha hả nói.
Theo ông Chu thấy, có thể viết được ra sách vở đều là những người giỏi giang.
- Ông Chu, ông còn nhớ mẹ cháu đã lấy thuốc gì ở Viện nghiên cứu không?
Hỏi không ra bệnh tình của mẹ, Trương Dương hỏi đến thuốc khi đó mẹ hắn lấy.
Bây giờ hắn muốn thông qua thuốc để đoán ranguyên nhân bệnh của bà, sự kết hợp của thuốc đông y thực sự không phải là tùy tiện kết hợp, chỉ cần hắn có thể biết rõ là thuốc gì, nguyên nhân bệnh cũng sẽ có thể đoán được phần nào.
- Việc này ta cũng không biết!
Ông Chu lại lần nữa lắc đầu, nét mặt Trương Dương lại lộ ra vẻ thất vọng.
Ông Chu không biết những việc này, hắn chỉ có thể tìm cách tìm người khác hỏi thăm, chỉ là có thể hỏi thăm được hay không, Trương Dương cũng không chắc chắn.
- Ta không biết, tuy nhiên có người biết!
Ông Chu nhìn Trương Dương, rồi đột nhiên nói một câu.
- Ai?
Trương Dương sửng sốt thốt lên.
- Chủ nhiệm Vương của đơn vị, ông ấy quản lý khoa dược phẩm, tất cả thuốc nhận ở chỗ ông ấy đều phải đăng ký, Thi Hoa khi đó cũng là lấy thuốc của đơn vị, đơn vị hẳn có đăng ký!
- Có đăng ký, vậy thì tốt rồi, cảm ơn ông Chu!
Nghe ông Chu nói như vậy, Trương Dương liền cảm thấy tốt hơn, kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Có đăng ký thì tốt, có đăng ký thì có thể tìm ra mẹ hắn đã lấy thuốc gì, sau đó phân tích ra nguyên nhân bệnh, đăng ký của đơn vị, thường là sẽ được lưu giữ rất lâu.
Hơn nữa Viện nghiên cứu thuốc đông y bây giờ vẫn còn, chỉ là phát triển hơn trước kia.
Tuy nhiên những cái này không hề quan trọng đối với Trương Dương, hắn chỉ cần có thể tìm ra bản đăng ký của năm đó là được, bản đăng ký còn rõ ràng hơn ký ức của con người, chắc chắn sẽ không sai.
- Ông Chu, cháu có việc đi trước, hôm khác lại đến thăm ông, cảm ơn ông nhiều lắm!
Biết được manh mối quan trọng có thể lưu giữ ở đơn vị của mẹ, Trương Dương không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy cáo từ.
Ông Chu giữ hắn lại một chút, cuối cùng thấy Trương Dương kiên quyết nên mới thôi.
Tiễn Trương Dương xong, khi ông Chu trở lại phòng lại lắc đầu, nói rồi mà Trương Dương cũng không ở lại ăn bữa cơm, cứ thế mà đi.
Cứ lẩm bẩm, đột nhiên ông dừng lại, trên mặt lại có chỗ nghi ngờ.
- Con bé Thi Hoa lúc bị bệnh, con trai cô ấy ở đâu? Hình như thời gian đó, đều không nhìn thấy con trai cô ấy, cho đến khi Thi Hoa mất, bố cậu ta mới đưa cậu ta xuất hiện. Hình như là như vậy, đúng rồi, chính là như vậy!
Ông Chu đang lẩm bẩm một mình, quay đầu nhìn lại.
Đáng tiếc Trương Dương đã đi xa rồi, hắn không nghe thấy lời nói của ông Chu, ông Chu cũng không muốn cố ý nói với Trương Dương.
Viện nghiên cứu thuốc đông y cũng nằm ngay trong ngõ Phúc Thọ, cách khu nhà không xa, khi còn nhỏ Trương Dương rất thích đến đó trộm thảo dược.
Bọn trẻ đem thảo dược trộm được nấu chín, thuốc nấu ra cũng không uống, chỉ là muốn ngửi mùi thuốc đặc thù kia.
Việc này, khi đó rất nhiều đứa trẻ ở khu nhà đều đã làm qua.
Ngoài ra chúng còn thích đi đến khu vực trồng trọt, khu vực trồng trọt thường đều trồng kết hợp nhiều loại xen canh, không chỉ đơn thuần là trồng thảo dược, ví dụ kết hợp trồng lúa mì với dược liệu sinh trưởng mấy trăm năm, như vậy có thể tận dụng hợp lý quỹ đất, lại còn có thể tăng thu nhập cho đơn vị.
Ngoài lúa mì ra, còn có khu đất kết hợp với trồng rau, bọn chúng lúc đó chạy trên khu trồng rau, hái trộm các thứ như cà chua, dưa chuột để ăn, vì thế Trương Dương cũng không ít lần bị mẹ mắng.
Trên đường đi Viện nghiên cứu thuốc đông y, Trương Dương đều nhớ về những việc này, dần dà nơi khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười.
Chuyện của mười năm trước giống như mới vừa trải qua, tuy những việc này không phải hắn được đích thân trải qua, nhưng nhớ lại, cũng vui mừng vô hạn.