Hầu Nhi tửu có sức ngấm về sau rất lớn, dễ dàng say, nhưng tuyệt đối ko đau đầu, cho dù uống bao nhiêu thì ngày hôm sau cũng có thể lấy lại được tinh thần sảng khoái.
Đây chính là điểm khác biệt của Hầu Nhi tửu, loại rượu này còn có một đặc điểm, chính là ko thể sử dụng nội kình để áp chế, bản thân nó còn có tác dụng tăng cường nội kình, nếu dùng nội kình áp chế thì sẽ càng say dữ hơn.
Cũng may mà tửu lượng của Trương Dương và Long Phong đều không tệ, chút rượu đó không thể khiến bọn họ say được.
Sáng sớm hôm sau Trương Dương và Long Phong đi tới boong thuyền, lúc này trời vừa hửng sáng, ngoài trời vẫn còn có chút lạnh, tuy nhiên đối với đám Trương Dương thì không thấm vào đâu cả. Đứng trên boong thuyền hít thở không khí trong lành buổi sáng, cảm giác vô cùng thoải mái.
- Anh Trương, anh Long, chào buổi sang.
Đứng bên cạnh boong tàu, Lý Trường Phong mỉm cười nói một tiếng, ngày hôm qua Lý Trường Phong mặc đồ Tây trang, hôm nay thì lại mặc Đường trang.
Sự thay đổi của gã khiến cho Trương Dương cảm thấy có chút không quen.
- Buổi sáng tốt lành, anh Lý cũng dậy sớm nhỉ?
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngày hôm qua uống chút rượu nên thấy hơi choáng váng, hôm nay bọn họ ngủ dậy sớm hơn một chút.
Ngoài ra còn có nguyên nhân khác, đang ở trên thuyền, dậy sớm cũng không có chỗ để luyện tập, không bằng ngủ thêm một lát nữa.
Lý Trường Phong cười ha hả nói:
- Tôi quen rồi, hai vị có hứng thú chạy một vòng không?
- Chạy một vòng?
Long Phong mang theo vẻ nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.
Lý Trường Phong chỉ lên bờ nói:
- Bây giờ là h, thuyền này sẽ đỗ ở bến tàu Đông sơn hai tiếng đồng hồ rồi xuất phát tiếp, năm giờ chiều đến bên tàu An Gang thì dừng. Từ Đông Sơn đến An Giang khoảng hai trăm cây số, hai trăm cây số này đều là gần núi, hai vị có hứng thú chạy một vòng không?
Nói xong Lý Trường Phong còn cười ha hả, Trương Dương và Long Phong đều mở to mắt nhìn.
Ý của người này là xuống thuyền chạy hai trăm cây số, đến bến tàu tiếp theo rồi lại lên thuyền.
Nếu để người khác nghe thấy thì chắc chắn người ta sẽ bảo gã bị bệnh thần kinh mất.
- Nếu anh Lý có nhã hứng như vậy thì chúng tôi cũng sẽ chạy theo một chuyến.
Long Phong suy nghĩ một chút rồi lập tức đồng ý luôn.
Trương Dương cũng mỉm cười, gật đầu nói:
- Nếu muốn chay thì đưa thứ tốt gì ra đi, tôi dùng một lọ thuốc chữa thương thượng đẳng của Trương gia để đánh cuộc hai vò Hầu Nhi tửu của anh Lý, thế nào?
Lý Trường Phong có chút sửng sốt, lập tức cười nói:
- Thuốc chữa thương thượng đẳng của Y thánh Nhất Mạch là vô cùng khó kiếm, Trương Dương đặt như vậy thì tôi cũng nhận, anh Long có đặt cược gì không?
Loại thuốc chữa thương mà Trương Dương nói không phải là linh dược, nhưng đối với người bị nội thương thì điều trị vô cùng hiệu quả, phối chế cũng không phải dễ dàng.
Một lọ thuốc gồm tám viên, giá trị của tám viên thuốc chữa thương thượng đẳng tuyệt đối không thua kém hai vò Hầu Nhi tửu, thậm chí còn cao hơn một chút.
- Tôi có đôi răng nanh Ngũ Quan Kim Mãng, cũng dùng nó để đặt cược hai vò Hầu Nhi tửu của anh Lý vậy.
Long Phong nhẹ nhàng cười nói.
Răng nanh Ngũ Kim Quan Mãng vốn ở trong tay Trương Dương, sau này có được thứ tốt hơn thì hắn bèn tặng lại đôi răng nanh này cho Long Phong.
- Ngũ Quan Kim Quan Mãng? Được, các anh đặt cược tôi đêu nhận hết.
Lý Trường Phong cười nói, nụ cười của gã cũng rất rạng rỡ, dường như chắc chắn mình có thể thắng được vậy.
Khoảng cách giữa hai bến tàu là hai trăm cây số, lộ trình chạy trong núi thì càng nhiều hơn, lộ trình ít nhất cũng phải dư ra thêm năm sáu chục cây số nữa.
Khoảng cách này là rất xa, gấp năm lần khoảng cách chạy ma-ra-tông, hơn nữa lại còn là trong núi, cho dù là có nội kình thâm hậu như bọn họ cũng phải tiêu hao rất nhiều khí lực, muốn đuổi kịp giờ lên tàu thì chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Dụng ý này của Lý Trường Phong, Trương Dương và Long Phong đều hiểu được.
Người này muốn đọ tốc độ và sức chịu đựng với mình, có lẽ vẫn chưa phục thực lực của Trương Dương ngày hôm qua, cho nên mới đề xuất như vậy.
Đáng tiếc gã căn bản không biết, cho dù là Trương Dương hay Long Phong thì đều là những người có tốc độ rất nhanh.
Chit chit....
Tia Chớp và Vô Ảnh đều kêu lên, chúng tỏ vẻ đồng ý đề nghị của Lý Trường Phong, lúc mới lên thuyền chúng còn có chút thích thú vì lạ lẫm, nhưng ở mãi trên thuyền như vậy thì chúng cũng cảm thấy buồn bực, xuống thuyền chạy một chút cũng tốt.
Chúng cũng muốn đặt cược, nhưng lại không có tiền bạc hay vật giá trị gì cả, mà Lý Trường Phong cũng không hiểu chúng muốn gì.
- Vậy chúng ta ăn sáng xong thì sẽ xuất phát.
Lý Trường Phong dường như đang rất hưng phấn, trực tiếp nhảy từ boong thuyền xuống đất, khiến cho những người ở phía dưới không khỏi kinh ngạc.
Không những vậy gã còn làm kinh động đến cả những nhân viên làm việc trên tàu, động tác nhỏ đó của gã cũng được Trương Dương chú ý đến. Xem ra Lý Trường Phong trên tàu này còn rất có địa vị, nếu không thì đã không có ai đến hỏi như vậy.
Rất nhanh đã đến giờ ăn sáng, bữa sáng trên du thuyền cũng rất phong phú, Trương Dương và Long Phong đều ăn không ít, ngay cả Lý Trường Phong cũng không ngại ngần "chén" cho no bụng.
Tiếp theo họ phải chạy một quãng đường hai trăm cây số, lại còn là đường núi nữa, cho nên nhất định phải ăn cho no bụng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Biết được ba người này sắp rời tàu, mà chạy bộ đến bến tàu tiếp theo, Long thành không khỏi há hốc miệng.
Gã cảm thấy thế giới này sắp điên đảo rồi, đâu có chuyện thuyền không ngồi mà muốn xuống chạy bộ như vậy, mà lại còn mấy trăm cây số nữa chứ.
Đáng tiếc gã không thể nói gì được, mà chỉ có thể ở trên thuyền đợi mà thôi.
Nếu chẳng may đám Trương Dương không kịp chuyến tàu tiếp theo thì còn phải nhờ gã lái xe, trên xe còn có rất nhiều đồ đạc, bao gồm cả dược liệu quý máu mà lần trước Long Thành mua.
Cũng không biết Lý Trường Phong nói với người trên thuyền này cái gì, dù sao khi bọn họ xuống tàu thì không có ai đến hỏi cả.
Hai giờ sau, tàu đã nổ máy, Long Thành đành phải ngồi trên boong tàu đợi bọn họ, gã cũng có nội kình, hơn nữa đã đến tầng thứ nhất trung kỳ, nhưng gã không có sức chịu đựng đó, cũng không đủ nghị lực để chạy hai trăm cây số đường núi như vậy.
Ra bến tàu, không lâu sau họ đã đến đường núi rồi.
Đường núi không hề dễ đi chút nào, muốn chạy được qua đây không chỉ cần phải có thực lực mà còn phải có cả may mắn nữa.
Nói không chừng phía trước chính là vách núi, khi mà không có bản đồ thì chỉ có thể tự tìm đường mà đi.
- Anh Trương, bắt đầu được rồi chứ?
Vào núi, Lý Trường Phong liền cười nói một câu, trong ánh mắt của gã hiện lên vẻ rất tự tin.
Trương Dương đoán không lầm, Lý Trường Phong đúng là không phục cho nên mới đưa ra đề nghị tỷ thí như vậy.
Lý Trường Phong luyện một môn thân pháp võ công của Lý gia, đặc điểm của môn công pháp này là tiêu hao nội kình rất nhỏ, với nội kình tầng thứ hai trung kỳ của gã hoàn toàn có thể đủ để chạy một quãng đường xa như vậy.
Gã muốn dùng tốc độ để đánh bại Trương Dương và Long Phong, để giành lại thể diện cho mình, gián tiếp chứng minh rằng mình không hề thua kém bọn họ.
Đêm qua gã đã biến nội kình của Long Phong là ở tầng thứ hai hậu kỳ, tuổi của gã và Long Phong cũng tương đương nhau, mà thực lực đã vượt qua gã, điều này gây cho gã một sư đả kích nho nhỏ.
Cũng may mà gã không biết đích xác thực lực của Trương Dương, nếu không thì đả kích sẽ càng lớn hơn nữa.
- Được, bắt đầu.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, Long Phong cũng khởi động, tỏ vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Còn về Tia Chớp và Vô Ảnh thì đều đã hưng phấn muốn xuất phát rồi.
- Xuất phát.
Lý Trường Phong hô to một tiếng, dẫn đầu chạy về phía trước, thân thể của gã giống như một tia chớp vậy, trong chốc lát gã đã chạy đến chỗ rừng sâu.
Lý Trường Phong này, tốc độ của gã quả thật không chậm chút nào.
Trương Dương và Long Phong liếc nhìn nhau, hai người đều nhếch miệng cười, thân mình rất nhanh vọt lên phía trước.
Hai người bọn họ tốc độ càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất khỏi chỗ cũ rồi, trong thời gian uống một cốc trà đã đuổi được Lý Trường Phong và vượt qua gã.
Tia Chớp và Vô Ảnh nhanh hơn, chúng không ngừng nhảy lên, có vẻ rất thoải mái.
- Điều đó không có khả năng.
Sau khi bị Trương Dương và Long Phong vượt qua thì Lý Trường Phong tỏ ra vô cùng kinh hãi.
Tốc độ của gã đã không phải hạng thầm thường rồi, những người có nội kình tầng thứ hai hậu kỳ đều không thể so sánh được với gã, thậm chí ngay cả tầng thứ ba sơ kỳ thì gã cũng không hề thua kém.
Hơn nữa nội kình của gã tiêu hao ít, có thể kéo dài được, cho nên việc chạy quãng đường dài như vậy thật ra gã rất có ưu thế.
Nếu không có những điều đó, gã cũng sẽ không tự dưng mà đề xuất tỉ thí như vậy, càng không lôi Hầu Nhi tửu ra để đặt cược như vậy.
Gã có thể lấy ra được hai vò đã là không dễ dàng rồi, đằng này những bốn vò thì càng khó khăn hơn.
Đáng tiếc lúc này gã hối hận cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tăng cường sức lực, gia tăng tốc độ để đuổi theo nhưng không thể đuổi theo được, ngay cả Tia Chớp và Vô Ảnh xuất phát sau cùng cũng vượt qua gã.
Đường núi xa la quả thật có chút phiền toái, nếu như đổi thành chỗ núi mà Trương Dương và Long Phong tập luyện mỗi sang thì tốc độ của bọn họ có thể sẽ nhanh hơn nữa.
Cho dù như vậy bọn họ cũng không chậm, ngay từ đầu Lý Trường Phong dùng hết khí lực mới có thể đuổi kịp mà nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Tuy nhiên sau nửa giờ, gã đã không còn nhìn rõ những gì ở trước mắt nữa, bất luận thế nào cũng không thể chạy kịp được Trương Dương và Long Phong.
Kết quả này khiến gã cảm thấy rất buồn bực, tộc dộ cũng giảm xuống một chút, nếu như toàn lực tiến lên thì e rằng nội kình sẽ không trụ nổi đến lúc về đích, nếu nội kình bị tiêu hao hết, gã sẽ không về kịp, như vậy sẽ càng mất mặt hơn.
Chạy một hồi, Lý Trường Phong lại cười khổ một mình.
Lần này gã thật sự đã tính sai rồi, không ngờ tốc độ của hai người kia lại nhanh như vậy, lần này thuần túy là gậy ông đập lưng ông rồi, vừa nghĩ đến việc phải trả cho hai người kia mỗi người hai vò Hầu Nhi tửu thì gã đã thấy nhói đau trong lòng.
Gã chỉ còn có hai vò, hai vò kia phải nghĩ cách xin của người trong gia tộc, đến lúc đó tất nhiên phải giải thích nguyên nhân, việc đánh cuộc thua thì chắc chắn không thể giấu được.
Nói cách khác lần này khẳng định là gã đã thua, thua bởi thua một người ngoài, lại còn là người của Long gia nữa, e rằng cả gia tộc sẽ cảm thấy mất mặt.