Ông chồng của dì Hai tên là Liễu Minh, công tác tại đài truyền hình, vốn chỉ là phó ban, gần đây đột nhiên thời cơ xoay chuyển, chính thức trở thành trưởng ban.
Có người nói lần này ông ta được chuyển lên ghế chính thức là do trưởng ban tuyên giáo Trương Đức trên thường vụ huyện ủy tự mình ra chỉ thị, liên tưởng đến mối quan hệ rất tốt đẹp giữa Trương Đức và Mễ Chí Quốc hiện tại, ông chồng của dì Hai nhà Mễ Tuyết đều ghi tạc ân tình của Mễ Chí Quốc.
Ông ta cho rằng là Mễ Chí Quốc cố ý đánh tiếng nên mới giúp ông ta có được bước tiến then chốt này.
Lần này thì quả đúng là ông ta nghĩ sai rồi, Trương Đức thăng một cấp cho ông ta hoàn toàn là vì mối quan hệ với Trương Dương, những ai có thể có quan hệ với Trương Dương, ông ta đều nghĩ cách đi tạo mối quan hệ.
Sau khi Mễ Tuyết kết hôn với Trương Dương, ông ta cũng sẽ là ông dượng của Trương Dương, thành lập quan hệ sớm một chút dù sao cũng mạnh hơn, sau này một cái nhấc tay của hắn đối với ông ta nói không chừng cũng sẽ giúp ích.
Lúc Liễu Minh đang chạy về nhà thì Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức lúc này đều đang ở trong phòng họp huyện ủy.
Ở chỗ này còn có bí thư huyện ủy Chu Quốc Thành, phó thư ký chính pháp kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Hồ Hải Minh, cùng với phó thư ký thị ủy Dư Văn Sinh.
Mễ Chí Quốc và Trương Đức đều cúi đầu, Chu Quốc Thành sắc mặt cũng không dễ coi chút nào.
Dư Văn Sinh là lãnh đạo thị ủy, lần này đột nhiên xuống đây cũng chỉ vì một chuyện, chính là vụ trúng độc ở quán cháo Mễ ký trước đó, vụ án đó cũng đã xong xuôi, chẳng ai ngờ rằng bị đồn đại đến tai thành phố, hiện tại trong thành phố đã phái lãnh đạo riêng tới điều tra việc này.
- Lão Chu, trước đây chúng ta cũng đã từng làm việc chung, ông là người rất mực thận trọng, sao giờ lại biến thành như vậy?
Ngồi ở ghế chủ tọa chính là Dư Văn Sinh, ở đó rất không khách khí mà nói, lão Chu mà ông ta đang nhắc đến chính là bí thư huyện ủy Chu Quốc Thành.
- Thư kí Dư, lần này tôi đã sai, tôi sẽ kiểm điểm!
Chu Quốc Thành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong huyện thì ông ta là một tay máu mặt nhưng trước mặt lãnh đạo thì loại như ông ta chỉ là một gã linh quèn, phó thư ký thị ủy còn có cấp bậc hơn ông ta nhiều.
Dư Văn Sinh nói bọn họ từng cùng nhau làm việc cũng là sự thật, nhưng cũng không phải là quan hệ trực tiếp, chỉ có thể coi là chung một hệ thống mà thôi, Dư Văn Sinh nói như vậy, Chu Quốc Thành trong lòng thật là có chút không thoải mái.
Dư Văn Sinh lần thứ hai nói rằng: Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Xảy ra chuyện không thể chỉ viết kiểm điểm. Thương vong tổng cộng mười hai người, đầu độc ác ý, đây cũng không phải là việc nhỏ, dưới bầu trời lồng lộng của nước cộng hòa vẫn còn có việc ác ôn như vậy, nhất định phải nghiêm tra đến cùng, mỗi một kẻ làm trái pháp luật đều không thể buông tha!
- Thư ký Dư, vụ án này chúng ta đã điều tra rõ, là đầu bếp của quán cháo Mễ ký tên Thiệu Thành cố ý đầu độc. Thiệu Thành đã thú nhận. Số thạch tín còn lại sau khi đầu độc cũng đã tìm ra, vả lại còn có người mang tư cách pháp nhân của quán cháo Mễ ký là Mễ Chí Thành cũng đã chịu bồi thường, người bị hại hiện tại cũng không có ý kiến!
Trưởng cục cảnh sát Hồ Hải Minh vội vàng nói một câu. Đây là vụ án đầu độc, tự nhiên là án hình sự, quy cho bọn họ quản lý.
Hồ Hải Minh là lão làng ở cục cảnh sát huyện Liệt Sơn. Sau khi một đời cục trưởng trước đó ảo não rời đi, trong thành phố thẳng thắn trực tiếp đề bạt ông ta, tuy rằng chuyển sang chính thức là mộng tưởng nhiều năm, nhưng tấm gương hai vị cục trưởng trước trải qua khiến ông ta sau khi chuyển sang chính thức vẫn rất biết điều, chỉ an tâm công tác, không dám có bất kỳ chút kiêu ngạo nào.
Cũng nhờ ông ta vừa biết điều vừa mẫn cán nên mấy tháng này công việc tại cục cảnh sát huyện Liệt Sơn được triển khai rất tốt, một số biểu hiện lệch lạch cũng đã có cải thiện, lại còn được biểu dương.
- Đầu độc chính là đầu bếp. Các anh đã xác định được mục đích đầu độc thực sự của y chưa? Tại sao lại làm chuyện khiến người nghe cũng kinh hãi như vậy? Còn nữa, pháp nhân của quán cháo Mễ ký có chịu trách nhiệm hay không? Tôi lại nghe nói người này chỉ là đơn giản đền ít tiền, trong này có người vì y mà thiên vị trái pháp luật biến chuyện lớn hóa nhỏ hay không? Đây cũng là án lớn có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể qua loa cho xong!
Dư Văn Sinh lần thứ hai lên tiếng, Mễ Chí Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu. Chu Quốc Thành, Trương Đức cùng với Hồ Hải Minh đều thoáng nhìn Mễ Chí Quốc một chút.
Dư Văn Sinh lần này đến đã có chuẩn bị.
Pháp nhân của quán cháo Mễ ký là ai, ai nấy đều rất rõ ràng, Mễ Chí Thành chính là ông em ruột của Mễ Chí Quốc.
Mà Dư Văn Sinh là ai, là anh ruột của Dư Văn Vũ, bác của Dư Dũng.
Năm đó cha con Dư Dũng bị Trương Dương trừng trị rất thảm. Dư Dũng đã thành người điên, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện tâm thần, Dư Văn Vũ càng là đến nay vẫn chưa phục xuất, vẫn nhàn rỗi ở nhà.
Chuyện lần đó trông có vẻ như là mâu thuẫn giữa Trương Dương với Dư gia, nhưng sợi dây dẫn lửa lại là Mễ gia.
Vốn là cũng không có cái gì, gần đây Mễ gia đột nhiên lại tung tin ra bên ngoài là Trương Dương sắp cùng Mễ Tuyết đính hôn, gióng trống khua chiêng thật giống như là sợ có người không biết, Dư Văn Vũ vốn dĩ đối với Mễ gia cũng có chút oán hận, sau khi nghe được thì lập tức không chịu nổi.
Y tìm đại ca của mình là phó thư ký thị ủy, "gõ đầu" một phó chủ tịch huyện rất dễ dàng.
Vừa khéo huyện Liệt Sơn lại có một vụ án tồn đọng liên quan đến Mễ Chí Quốc, Dư Văn Sinh liền mượn vụ án này để tự mình xuống tới Liệt Sơn.
Nói trắng ra thì ông ta chính là tìm đến Mễ Chí Quốc gây phiền phức.
- Thư ký Dư, tôi có thể bảo đảm, chuyện lần này công bằng công chính, tuyệt đối không ai vì lòng riêng mà làm trái pháp luật, tất cả hình phạt với Mễ Chí Thành đều chiếu theo quy định, cục trưởng Hồ vừa nãy cũng nói, người nhà người bị hại cũng đều rất hài lòng!
Mễ Chí Quốc không nói gì, Trương Đức thì đứng ra giải thích một câu.
Sau khi về Trường Kinh, Trương Đức liền trở thành người ủng hộ kiên định của Mễ Chí Quốc, lần này thấy Dư Văn Sinh làm khó dễ Mễ Chí Quốc liền lập tức lên tiếng nói giúp.
Dư Văn Sinh là rất lợi hại, nhưng nhà thân giao với Mễ Chí Quốc lại là Trương Khắc Cần, hiện tại con cái hai nhà lại sắp đính hôn, tầng quan hệ này so với Dư Văn Sinh lợi hại hơn nhiều, do đó y cũng chả sợ gì hết.
Chu Quốc Thành và Hồ Hải Minh đều thoáng giật mình liếc nhìn Trương Đức, Trương Đức giao hảo với Mễ Chí Quốc, điểm ấy họ biết, nhưng cũng không ngờ Trương Đức bỗng dưng lại tốt đến mức vì Mễ Chí Quốc mà đắc tội với Dư Văn Sinh.
Dư Văn Sinh rõ ràng tìm đến Mễ Chí Quốc gây phiền phức, Trương Đức làm như vậy, khẳng định sẽ khiến ông ta phật ý.
- Chuyện bên cục cảnh sát chuyện, từ lúc nào lại trở thành do ban tuyên giáo các anh đến quản vậy?
Dư Văn Sinh liếc nhìn Trương Đức, đột nhiên lạnh lùng nói một câu, câu nói đó đã lộ rõ thái độ của ông ta.
Ông ta đang rất không vui, tỏ ra rất bất mãn với Trương Đức, ông ta là thường vụ thị ủy, phó thư ký thị ủy, cấp bậc so với Trương Đức cao hơn hai cấp, nói chuyện cũng là không có khách khí như vậy.
Trương Đức đụng phải đinh, nhưng cũng không để ý, chỉ là nghiêng đầu không nói gì.
Trong lòng y lại còn đang cười gằn, thái độ của Dư Văn Sinh rõ ràng cho thấy là đang mượn cơ hội kiếm chuyện với Mễ Chí Quốc, nếu là vì nguyên nhân khác mà kiếm chuyện thì còn chưa tính, Trương Dương mới vừa tuyên bố muốn đính hôn với Mễ Tuyết lão ta liền đến, nói rõ ra thì chính là không cho Mễ gia thang ngày yên ổn rồi.
Nguyên nhân thật sự ở đây vẫn là Trương Dương.
Dư Văn Sinh đem chủ ý đánh vào Trương Dương, Trương Đức không chỉ không hề sợ sệt, trái lại còn có chút hưng phấn.
Dư Văn Sinh căn bản không biết sau lưng Trương Dương rốt cuộc là ai, nếu biết, phỏng chừng cho lão ta thêm ba lá gan cũng không dám nhằm vào lúc này tới đây kiếm chuyện.
Trương Đức là không sánh bằng Dư Văn Sinh, nhưng Dư Văn Sinh so với Trương Khắc Cần thì lại càng là còn lâu mới sánh bằng.
- Để tôi nói một chút đi vậy!
Mễ Chí Quốc chợt mở miệng, ông ta đã hiểu rõ, Dư Văn Sinh lần này chính là đang nhằm vào mình.
Dư gia đang biểu đạt một ý tứ. Bọn họ đối với chuyện Trương Dương cùng Mễ Tuyết đính hôn rất không vui, hoặc là nói bọn họ chính là đang muốn quấy rối chuyện hôn sự, không cho hai người đính hôn.
Nếu như Mễ Chí Quốc kiên trì chuyện đính hôn thì Dư Văn Sinh rất có thể sẽ lại nắm lấy chuyện này không tha, bất kể nói thế nào Mễ Chí Thành cũng là em ruột của Mễ Chí Quốc.
- Trong vụ án quán cháo Mễ ký lần này, đại diện pháp nhân chính là em ruột tôi, Mễ Chí Thành, nhưng vụ việc lần này phát sinh thật sự không có quan hệ gì với cậu ấy, là đầu bếp trả thù quản lí. Hơn nữa, sau đó Mễ Chí Thành tổng cộng đã bỏ ra , tệ tiền bồi thường, bất kể là những người tử vong hay trúng độc thì đều được bồi thường, toàn bộ là bồi thường theo quy định!
Mễ Chí Quốc chậm rãi mà nói, có vẻ không sợ hãi chút nào.
Nếu như không có hành trình đến Trường Kinh lần trước. Có thể bây giờ ông ta đã sầu muộn không biết như thế nào cho phải, thậm chí có thể bị Dư Văn Sinh cưỡng chế mà có ý thỏa hiệp.
Nhưng khi đã hiểu rõ tất cả thì ông ta cũng không còn sợ hãi nữa, ông ta cũng như Trương Đức, đều không sợ Dư Văn Sinh mượn chuyện này mà nổi giận.
Chuyện này nếu thật sự làm lớn ra thì kẻ xui xẻo nhất định là họ Dư, mục đích của lão là phá hoại lễ đính hôn, đến lúc đó căn bản cũng không cần bọn họ đứng ra.
- Xoẹt!
Dư Văn Sinh đột nhiên quăng một văn bản trong tay ra, căm tức nhằm Mễ Chí Quốc mà gào:
- Quy định? Án theo cái quy định khỉ gì, thương vong cả thảy mười hai người, chỉ ngàn là xong việc hử? Một cái mạng chỉ bỏ ra ngàn là mua được sao?
Ai mà không biết có khi còn cho rằng lão là nhân vật đại nghĩa lăng nhiên cỡ nào, là đang lên tiếng thay mặt dân chúng cũng không chừng.
Nhưng ai đã biết tất cả thì mới hiểu được đây chính là lão đang mượn việc công trả thù riêng. Cố ý tìm cớ vin vào mà nói.
Dư Văn Sinh lúc này trong lòng là thật sự có cục giận rất lớn, lão ta đến điều tra thật, có tìm cớ gây sự thì đã sao nào, Mễ Chí Quốc cấp bậc so với lão thấp hơn nhiều, phải nghe lời lão mới phải.
Lão vốn tưởng rằng lão đã đích thân đến, sau khi nói vài câu thì kẻ thông minh như Mễ Chí Quốc lập tức biết nên làm như thế nào cho phải, hủy bỏ chuyện đính hôn cũng coi như là khiến cho Dư gia bớt giận phần nào.
Lúc trước cha con Dư Dũng gặp chuyện, ngọn nguồn cũng từ chuyện đính hôn của Mễ Tuyết mà ra, nếu như thật sự để cho Trương Dương thuận thuận lợi cùng Mễ Tuyết đính hôn thành công, vậy Dư gia bọn hắn cũng coi như mất hết cả thể diện.
- Rầm!
Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, thư ký Tiểu Trần của Chu Quốc Thành hoang mang hoảng loạn đi đến.
- Làm gì thế, không biết chúng tôi đang họp sao?
Chu Quốc Thành phẫn nộ kêu to, nơi này không chỉ đang họp mà còn là họp với lãnh đạo, thư ký chạy vào như thế khiến y tỏ vẻ rất không vui.
Ngay thời khắc này trong lòng y đã có ý muốn thay thư ký.
Quản giáo thuộc hạ cũng là một biểu hiện cho năng lực làm việc của lãnh đạo, đặc biệt là nhân vật than cận như thư ký, nếu thư ký không ổn thì lãnh đạo cũng sẽ chẳng ra sao, gã thư ký này của y ngày hôm nay thật sự đã phạm vào tối kỵ.
Ngày hôm nay càng là ở ngay trước mặt lãnh đạo phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc, càng không thể tha thứ.
- Thưa…bí thư Chu, em có việc gấp cần báo cáo anh, nhất thời quên mất!
Thư ký Tiểu Trần có vẻ hơi hoảng loạn, xoa xoa tay đứng ở đó, một bộ lo sợ đến tái mét mặt mày.
- Chuyện gì?
Chu Quốc Thành lông mày lần thứ hai khẽ nhíu lại, Tiểu Trần lại nhìn một chút những người khác trong phòng họp, muốn nói rồi lại thôi.
- Có chuyện gì thì lập tức nói ra, bằng không thì cậu lập tức qua phòng tư liệu mà báo cáo!
Chu Quốc Thành không khỏi to tiếng hơn đôi chút, gã thư ký này có mắt hay không đây, lãnh đạo ở đây mà còn muốn thậm thụt báo cáo riêng, thực sự quá đáng rồi, trong lòng của y đã có dự định thay người thật rồi.
Thư ký Tiểu Trần bị sợ hết hồn, vội vàng nói luôn:
- Em nói, em nói, bạn học của em là Triệu Lỗi vừa nãy gọi điện thoại đến nói nhìn thấy bí thư Trương ở Liệt Sơn, em đã hỏi mấy lần mà cậu ta vẫn hoàn toàn xác định đó chính là bí thư Trương, em liền đến đây báo lại cho anh.
Tiểu Trần vội vàng nói, Chu Quốc Thành trên mặt lại có chút mơ hồ:
- Bí thư Trương, bí thư Trương nào nhỉ?
- Bí thư tỉnh ủy Trương Khắc Cần ạ!
Tiểu Trần lần thứ hai bổ sung, Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức đều đứng bật cả lên, trên mặt hai người đều thoáng có vẻ vui mừng lẫn kích động.