Hơn tám mươi người, cũng đang nhìn về phía Trương Dương.
Sau khi Trương Bình Lỗ quát át những cao thủ còn lại, họ bèn hiểu ra rằng, mặc dù bên họ nhiều người, nhưng thực lực vẫn kém hơn đối phương quá lớn.
Đối phương chỉ có bốn người, nhưng thực lực yếu nhất cũng là tứ tầng, càng không cần nói về việc bên cạnh có mấy con linh thú đáng sợ.
Đại trưởng lão và người bảo vệ của gia tộc đều đã thất bại, những người này, càng không có sức chống cự gì.
Cũng có thể nói rằng, lúc này đây vận mệnh của họ hoàn toàn nằm trong tay Trương Dương.
- Ông à, phế hết nội công của họ đi, để họ làm người bình thường!
Do dự một lát, Trương Dương mới nói khẽ một câu.
Trương Dương không phải là người bảo thủ, mâu thuẫn giữa họ và Hô Diên gia đã đến độ không thể dung hòa, không thể nào để lại gia tộc này, nếu không chỉ lưu lại tai họa tiềm ẩn cho chính mình mà thôi.
Nhưng nếu như một lần giết nhiều người thế này, Trương Dương không nhẫn tâm làm vậy được, vì vậy hắn mới đưa ra yêu cầu phế nội công.
Phế nội công xong, họ đều trở thành người bình thường, và cũng không còn uy hiếp gì với Trương gia nữa.
Lời của Trương Dương, làm vẻ mặt tất cả đệ tử của Hô Diên gia đều trở nên trắng bệch.
Phế nội công, điều này không khác gì tử hình với những người tu luyện nội công như họ, từ nhỏ tu luyện nội công, khổ nhọc tu luyện nội công, ngoài thân phận người tu luyện nội công, họ không còn gì khác.
Không còn nội công, thậm chí họ còn không biết phải sinh tồn thế nào.
- Đây là quyết định của cháu sao?
Trương Bình Lỗ lại hỏi, nụ cười trên mặt đã giảm bớt một chút, nhưng thái độ vẫn rất hòa nhã.
- Vâng, lần trước cháu đi Nam Cương, và cũng gặp một tình huống như vậy…
Trương Dương gật mạnh đầu, rồi lại nói chầm chậm, lúc đầu vì cứu Ngô Chí Quốc, Trương Dương và Long Phong từng đến Nam Cương, và đã gặp một lão yêu bà thực lực rất cao ở đó.
Tình huống hiện tại hơi giống với lúc đó, điều không giống nhau là lão yêu bà đó chỉ có thực lực trung kỳ tam tầng, còn Hô Diên Phong đã là đại viên mãn.
Lúc đó khi giết chết lão yêu bà, Trương Dương bèn phế hết nội công của những đệ từ bình thường đó, khiến họ sống như một người bình thường, và lần này cũng áp dụng cách đó.
- Lựa chọn lần trước của cháu là đúng, nhưng lần này thì hơi khác!
Trương Bình Lỗ đột nhiên cười lên, vừa cười vừa lắc đầu:
- Theo những gì cháu nói, những đệ tử của lão yêu bà kia không được coi là đệ tử thật sự. Chỉ là nô bộc mà thôi, họ không tán thành và cảm thấy yêu mến lão yêu bà, vì vậy mới xuất hiện tình huống đệ tử đi theo cháu!
Nói xong, nụ cười trên mặt Trương Bình Lỗ cũng hoàn toàn biến mất, trở nên lạnh lùng hơn:
- Nhưng những người này không phải vậy, mỗi thế gia nghìn năm đều có niềm tự hào gia tộc rất lớn, họ rất trung thành với gia tộc mình, với những người phá hoại gia tộc của họ, đều bị họ coi là kẻ thù quan trọng nhất, với những kẻ thù này, lúc nào họ cũng suy nghĩ về việc báo thù!
Trương Bình Lỗ hơi lắc đầu, rồi lại nói tiếp:
- Đừng tưởng rằng họ không còn nội công, là không làm được gì, không báo thù được nữa, một khi thù hận đã che lấp tâm trí của một con người, người đó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, dù là đàn bà yếu đuối, hay là trẻ nhỏ, đều có thể bộc phát ra lực lượng mà ta không thể tưởng tượng nổi, đã có rất nhiều ví dụ như vậy xảy ra rồi!
Trương Đạo Phong và Trương Vận An đều thầm gật đầu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trương gia và những gia tộc khác chính là nhập thế của họ, họ chưa bao giờ coi thường người bình thường, rất nhiều người bình thường để báo thù, đều gây ra những cơn sóng gió.
Trương Dương gật đầu như suy nghĩ gì đó, không phải hắn không hiểu những điều này, chỉ là hắn không nhẫn tâm làm vậy.
- Có lẽ cháu cho rằng, thực lực của cháu rất mạnh, họ không thể đối phó với cháu, nhưng còn Tiểu Tuyết, còn cha mẹ cháu thì sao? Hay hoặc là cha mẹ của Michelle, còn có những người bạn của cháu nữa, cháu không thể tưởng tượng được, họ sẽ dùng cách gì để tiếp cận những người này, lợi dụng họ để đánh trả, trả thù cháu, rất có thả năng, người thân và bạn bè bên cạnh cháu sẽ bị một người trong số họ hại chết!
Trương Bình Lỗ lại nói, Trương Dương hơi rùng mình, dường như Trương Bình Lỗ đang cảnh cáo hắn, nhưng hắn biết rất rõ, những điều này rất có khả năng sẽ xảy ra.
Dù là ai, nếu như trong nội tâm chỉ muốn báo thù, thì họ thật sự sẽ làm được những điều mà rất nhiều người đều không làm được.
Thù hận, thậm chí có thể thay đổi một con người, thật sự Trương Dương đã từng nghe rất nhiều chuyện thế này.
Xa không nói, kiếp trước trong bệnh viện của một người bạn hắn, có một bác sĩ thực tập bộc phát ra lực lượng báo thù, bác sĩ thực tập đó cùng thực tập với bạn gái, bạn gái anh ta là y tá, hai người được ở cùng một bệnh viện, thật sự rất vui vẻ.
Đáng tiếc rằng chủ nhiệm bệnh viện là một tên dê già, để mắt đến bạn gái của anh ta.
Cuối cùng, người chủ nhiệm này dùng một cách đê tiện để cướp mất bạn gái của anh ta, rồi lại cài bẫy để anh ta có một tội danh nhỏ, không những anh ta bị khai trừ, mà còn phải ngồi tù năm.
Đây chỉ là một nửa câu chuyện, ba năm sau người bác sĩ thực tập đó ra tù, và bắt đầu báo thù.
Ngay đến người chủ nhiệm đó cũng không ngờ tới, người bị mình làm cho thê thảm như vậy lại trở nên đáng sợ vậy, bác sĩ này chỉ dùng thời gian năm là dụ dỗ thành công con gái của người chủ nhiệm, và còn khiến cho người chủ nhiệm này không biết gì.
Hai năm sau, anh ta lại bắt đầu quan hệ với vợ chủ nhiệm, ngấm ngầm duy trì quan hệ với hai mẹ con này.
Khi cô con gái chủ nhiệm đang đắm chìm trong tình yêu, anh ta cố ý để cho cô ta biết mối quan hệ giữa anh ta và mẹ mình, cô con gái tuyệt vọng và tức giận không khống chế được hành động của mình, bèn tự tay đẩy mẹ mình xuống từ ban công, cuối cùng tử vong.
Còn cô gái đó, cũng phải vào tù vì tội danh ngộ sát.
Tan cửa nát nhà, nhưng sự báo thù mà người chủ nhiệm đó gặp phải còn chưa kết, từng tờ tài liệu của ông ta bị người nộp lên trên, cuối cùng cũng phải vào thù, với thời hạn năm.
Người bác sĩ thực tập đó, ngồi tù năm, sau khi ra tù cũng chỉ dùng năm, là khiến cho người chủ nhiệm đã khiến anh ta vào tù trở nên trắng tay.
Người bác sĩ thực tập kia cũng rất đê tiện, vô liêm sỉ, nhưng cuối cùng anh ta lại tự sát.
Vì anh ta đã báo được thù, không còn tiếc nuối gì nữa, sau khi di chúc của anh ta được công bố, mọi người mới hiểu tất cả những điều này.
Anh ta báo thù tàn nhẫn như vậy, ngoài lý do vì bản thân bị hãm hại vào tù, còn vì mẹ anh ta, người mẹ duy nhất của anh ta, không chịu nổi cú sốc con trai vào tù, nên bị bệnh tim và chết, người chủ nhiệm kia đã khiến cho anh ta không còn gì, và anh ta cũng phải khiến cho người chủ nhiệm đó nếm được trái đắng này.
Đó là sức mạnh của sự thù hận, và đây mới chỉ là ví dụ.
Lời của Trương Bình Lỗ, thật sự đã nhắc nhở Trương Dương, không thể vì những người này đã trở thành người bình thường mà xem thường họ, bất kỳ ai chỉ cần trong lòng đầy thù hận, đều không thể xem thường.
Điều này càng chắc chắn, vì Hô Diên gia đã diệt vong, nội công của họ thì bị phế, trong lòng họ chỉ còn thù hận, nhiều hạt giống thù hận thế này, nếu như bùng nổ thì thật sự đáng sợ.
- Ông à, cháu hiểu rồi!
Trương Dương chầm chậm gật đầu, trên người bắt đầu phát ra sự lạnh lùng, bộ dạng của hắn, cũng làm cho hơn đệ tử Hô Diên gia kia cảm thấy ớn lạnh.
- Dương Dương, cháu hiểu là được rồi, nhưng cháu đã đưa ra quyết định, thì hãy làm theo những gì cháu nói!
Trương Bình Lỗ đột nhiên nói một câu, lần này không chỉ Trương Dương, mà ngay cả Trương Đạo Phong và Trương Vận An đều nhìn ông ấy với bộ dạng kinh ngạc.
Lời của Trương Bình Lỗ trước đó, có nghĩ là phải đưa tất cả những người này vào chỗ chết, diệt cỏ diệt tận gốc.
Trương Bình Lỗ cười, rồi lại nói tiếp:
- Dương Dương quyết định như vậy, thật ra ta rất hài lòng, chúng ta là y thánh nhất mạch, y vũ lập gia, mặc dù sức mạnh to lớn rất quan trọng, nhưng y gia chúng ta không thể quên rằng, lương y như từ mẫu, người hành nghề y phải giữ được trái tim lương thiện, không thể giết chóc bừa bãi!
Thấy ba người Trương Dương đều gật đầu, ông ấy lại nói tiếp:
- Những người này chỉ phế nội công của họ, nhưng không thể để họ được tự do, trước kia khi ta du lịch, phát hiện ra một hòn đảo không có người ở nước ngoài, ở đó có trận pháp mà Kỳ Môn Độn Giáp để lại trước đó, may mà ở ngoài trận pháp có giải thích rõ ràng, ta mới vào trong được, sau khi vào trong ta phát hiện ra bên trong có động thiên, môi trường sống khá tốt, chỉ là ở ngoài biển, đi lại không thuận tiện, nhưng là nơi đẹp nhất để xử trí những người này!
Lời của Trương Bình Lỗ, làm cho mắt ba người hơi sáng lên, nếu như không giết những người này, để họ đến một hòn đảo trống là một lựa chọn rất hay.
Nghe những lời của Trương Bình Lỗ, biểu cảm trên gương mặt những đệ tử Hô Diên gia trở nên rất phức tạp.
Mới bắt đầu họ còn tưởng khó lòng thoát chết, có điều giờ đây lại thay đổi, không cần chết nữa.
Không chết, nhưng bị cấm đoán cả đời, còn bị nhốt ở ngoài biển, kết cục này cũng chẳng tốt đến đâu.
Trận pháp mà Kỳ Môn Độn Giáp để lại, chắc chắn lợi hại hơn nhiều so với những trận pháp bây giờ, ngay cả người lợi hại như Trương Bình Lỗ cũng phải dựa vào thuyết minh mới vào được, muốn phá giải nó là điều không thể.
Càng không phải nói, họ còn mất đi nội công.
Điều này đồng nghĩa với việc cùng sống trong tù, và là tù chung thân, sau khi những người này già, và chết, Hô Diên gia cũng không còn người báo thù nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ở nơi đó, họ cũng đừng nghĩ đến việc duy trì nòi giống.
Hơn người này đều là đệ tử nam, vì muốn nổi dậy lần nữa, mới đưa họ đến đây, nỗ lực tập luyện, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị diệt sạch.
- Ông à, cứ làm theo cách ông nói đi!
Trương Dương lại gật đầu, Trương Vận An đã bước lên trước, những đệ tử Hô Diên gia cũng có không ít muốn phản kháng, nhưng trong tay cường nhân tứ tầng, sự phản kháng đều vô hiệu.
Trương Đạo Phong cũng đi cùng, rất nhanh, tất cả đệ tử Hô Diên gia đều bị đánh ngất, và toàn bộ đều bị phế nội công.
Hô Diên gia, đã có thể tuyên bố diệt vong rồi.
- Đạo Phong, anh hãy tìm thứ gì đó để đưa những người này đi,hãy dẫn họ đến bên bờ biển Chiết Bắc để đợi tôi, Hô Diên gia còn một mầm mống tai họa nữa, tôi đi diệt trừ mầm mống này rồi qua đó!
Trương Bình Lỗ dặn một câu, mầm mống tai họa mà ông nói đến này, chính là tộc trưởng của Hô Diên gia, Hô Diên Bách Thắng.
Mặc dù bên đó không có đệ tử ưu tú, nhưng dù sao có truyền nhân của Hô Diên gia, hơn nữa vẫn còn có tộc trưởng là Hô Diên Bách Thắng.
Có ông ta, là có thể tiếp tục duy trì nòi giống, trong tương lai nói không chừng một ngày nào đó sẽ thật sự xuất hiện người của Hô Diên gia đến báo thù, đó không phải là một tin tốt lành đối với Trương gia.
Một gia tộc đầy lòng thù hận, nếu như xuất hiện lại một lần nữa, nhất định sẽ báo thù họ.
Diệt cỏ diệt tận gốc, Trương Bình Lỗ đã biết rằng đám người này ở đâu, đương nhiên không thể bỏ qua cho họ.
Sau khi dặn xong, Trương Đạo Phong bèn rời đi, Trương Bình Lỗ thì dẫn theo Trương Vận An và Trương Dương ở lại đây tìm kiếm đồ, Hô Diên gia ngàn năm, có rất nhiều bảo bối tích lũy được, giờ đây những thứ này đều trở thành chiến lợi phẩm của họ.