Dẫn theo vợ chồng Yến Diệp Phi, Trương Dương trực tiếp trở lại Trường Kinh.
Vừa tới Trường Kinh, Trương Bình Lỗ liền tách ra khỏi bọn họ, Trương Bình Lỗ tính vẫn không thích sống chung một chỗ với mọi người, ông ta thích náu mình chung quanh, yên lặng làm người bảo vệ.
Mới vừa về đến nhà, mới yên tĩnh chưa được hai ngày thì Trương Dương lập tức lại trở nên bận rộn, rất là bất đắc dĩ.
Bây giờ tại Trường Kinh ai còn không biết Tam Viện(bệnh viện ) Trường Kinh vì có Trương Dương mà nhất thời danh tiếng dần lên cao, còn Trương Dương cũng chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đó, có thể nói hiện tại Trương Dương hoàn toàn là một người tự do.
Bệnh viện số , số , số Trường Kinh, thậm chí bệnh viện tỉnh thanh thế lẫy lừng cùng mấy bệnh viện tư có tiếng đều dòm trúng cơ hội này.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Trương Dương, đối với Trương Dương cũng có hiểu rõ nhất định, nhưng Trương Dương cũng không quen biết bọn họ, vì lẽ đó những viện trưởng của các bệnh viện này vừa tiếc hận không sớm làm thân với Trương Dương lại vừa tính cách hỏi thăm tin tức về hắn.
Tin Trương Dương trở lại Trường Kinh thì chỉ cần thoáng hỏi thăm cũng không phải khó biết được.
Những bệnh viện này dồn dập phái ra đại biểu của chính họ, hi vọng nhanh chân hơn những bệnh viện khác, tranh thủ được cơ hội mời Trương Dương đến bệnh viện mình thực tập, còn điều kiện thì đương nhiên là tùy ý Trương Dương, thậm chí có một bệnh viện tư còn ngầm bỏ ra một tấm chi phiếu cỡ bự, đồng thời sắp xếp cho đại diện bệnh viện chiêu sinh, chỉ cần Trương Dương gật đầu thì tấm chi phiếu này sẽ trực tiếp đưa cho Trương Dương mà không tính toán vào lương bổng sau này.
Bệnh viện tư này chỉ biết là Trương Dương có y thuật cao siêu, nhưng xem ra cũng không biết về tài sản của Trương Dương, hi vọng dùng phương pháp dùng để giành giật thực tập sinh ưu tú trước kia nhằm thu phục Trương Dương, tự nhiên nhất định sẽ thất bại.
Còn các đại biểu của một số bệnh viện thì lại đi đường khác, tìm được biệt thự mà Trương Dương đang ở, những người này vừa cảm khái trước sự xa xỉ của hắn, vừa nghĩ trăm phương ngàn kế trà trộn vào biệt thự, hy vọng có thể có cơ hội nhìn thấy Trương Dương tự mình mở lời, nói không chừng liền có thể khiến cho Trương Dương đồng ý đến bệnh viện nhỏ của họ thực tập.
Chỉ tiếc là bên trong biệt thự của Trương Dương không lúc nào vắng bóng đám linh thú Thiểm Điện Vô Ảnh Truy Phong. Dù chỉ là cửa ải của đại đệ tử Trương gia tự xưng, Khúc Mỹ Lan thì những người này đều không thể nào vượt qua.
Muốn đục nước béo cò? Căn bản không thể nào!
Điều này cũng trở thành một nguyên nhân khiến Trương Dương hoàn toàn mù tịt về chuyện này.
Nhưng vẫn còn một bệnh viện tư khác không phải nghi ngờ là đã cao minh hơn nhiều.
Bệnh viện tư này có tên là Kinh Hòa, tương tự cũng là một bệnh viện quý tộc nổi danh ở Trường Kinh, bệnh nhân trong bệnh viện tất cả đều là con cháu gia đình giàu có, người bình thường không thể ở nổi bệnh viện xa hoa như vậy.
Quan trọng nhất là Quách Dũng đã từng học cùng đại học với phó viện trưởng Chu Đạo Kỳ, lúc còn ở trường Quách Dũng lại đã giúp đỡ Chu Đạo Kỳ không ít, tuy nói hai người sau khi tốt nghiệp cùng ở trong một thành phố nhưng do đặc thù công việc nên số lần lui tới có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Quách Dũng cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số quen thuộc mà gọi đi.
- Alo!
Điện thoại kết nối rất nhanh, Quách Dũng nheo mắt lại, cười ha ha trả lời:
- Đạo Kỳ à, còn nhớ ra tôi không?
- Quách Dũng?
Đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc:
- Ông mà cũng gọi cho tôi cơ đấy?
- Trưa này có rảnh không? Cùng ra ngoài nói chuyện một chút?
Quách Dũng không phí lời, trực tiếp đưa ra lời mời.
- Trưa nay?
Đầu bên kia điện thoại nhất thời im lặng.
- Không rảnh à?
Quách Dũng nhíu mày lại hỏi.
- Ồ. Là như này. . . Trưa nay tôi đã hẹn cùng một người ở viện số Trường Kinh cùng ăn cơm.
- Vậy tối thì sao?
- Tối à, phó viện trưởng viện số Trường Kinh cũng hẹn trước mất rồi!
- Viện trưởng Chu bận rộn như vậy ta. Ha ha, không có chuyện gì, vậy thì trưa mai chắc được rồi.
- Chuyện này. . . Trưa mai. . .
- Đừng nói trưa mai ông cũng không rảnh chứ?
Quách Dũng ngây ngẩn cả người, có chút giận tái đi, buổi trưa buổi tối đều không rảnh thì rất có thể, nhưng ngay cả trưa mai cũng đã sắp xếp xong xuôi, kiểu từ chối này cũng có chút không còn gì để nói!
- Không không!
Đầu bên kia điện thoại, tiếng Chu Đạo Kỳ vô cùng cay đắng, có chút khổ não nói rằng:
- Quách Dũng à! Ông không biết đấy chứ, gần đây bọn tôi đều sắp bận đến chết rồi.
Quách Dũng bĩu môi không hé răng, tiếng đầu bên kia điện thoại vẫn còn tiếp tục giải thích:
- Gần đây trường tôi có đợt sinh viên sắp bắt đầu thực tập, lại cũng vì một cậu sinh viên mà các bệnh viện lớn ở Trường Kinh đều quyết giành giật cậu ta.
Quách Dũng sửng sốt, giành giật một anh chàng thực tập sinh?
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cũng phản ứng lại:
- Chờ một chút, Quách Dũng, ông gọi cuộc điện thoại này không phải cũng là vì cậu thực tập sinh đó chứ?
Quách Dũng cầm điện thoại theo bản năng gật gù dò hỏi:
- Trương Dương?
- Chính xác là cậu ta!
Chu Đạo Kỳ khẳng định một câu, sau đó quyết định thật nhanh mà rằng:
- Thế này đi, tối mai hai ta ra ngoài ngồi với nhau một chút, tôi sẽ kể với ông chuyện về cậu sinh viên tên Trương Dương này, quả cũng không bình thường đâu!
Quách Dũng nhận lời, sau đó cúp điện thoại, lời của Chu Đạo Kỳ khiến Quách Dũng càng hạ quyết tâm nhất định phải giành được Trương Dương.
Lại qua một ngày, đã đến thời điểm hẹn trước, Quách Dũng chuẩn bị mấy thứ rồi tới quán rượu chỗ đã hẹn với Chu Đạo Kỳ.
Thuê riêng lấy một phòng, Chu Đạo Kỳ còn chưa tới thì Quách Dũng đã vào đó ngồi một mình.
Quá hẹn hơn nửa tiếng, Chu Đạo Kỳ mới khoan thai đến muộn, lúc này Quách Dũng cũng đã hết sức bất mãn.
Chu Đạo Kỳ vào phòng mà mồ hôi nhễ nhại, không đợi Quách Dũng mở miệng đã cười khổ nói:
- Đến muộn nửa tiếng nên thật lòng xin lỗi ông bạn, nhưng nếu không phải tôi trốn nhanh thì suýt chút đã không tới được.
Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, Quách Dũng lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì à?
Cầm lấy chén trên bàn uống một hớp, Chu Đạo Kỳ mới mở miệng nói:
- Không phải gã phó viện trưởng bệnh viện Kinh Nhân vây trước cổng trường tôi thì còn ai. . .
- Bệnh viện Kinh Nhân?
Quách Dũng giật mình một cái, đó cũng là một bệnh viện tư, cùng với bệnh viện Kinh Hòa đều là bệnh viện tư nhân xa hoa, chuyên phục vụ các nhà quyền quý, có thể nói vừa khéo là đối thủ một mất một còn của bệnh viện Kinh Hòa.
Chu Đạo Kỳ cười khổ một tiếng, xem ra Quách Dũng còn không biết Trương Dương bây giờ đã nóng bỏng tay đến mức nào, ông ta ngồi ở trước mặt Quách Dũng, mở miệng nói thẳng:
- Ông cũng là vì Trương Dương mới đến tìm tôi, chúng ta từng là bạn học nên tôi cũng không vòng vo mà nói luôn cho ông biết tình hình của Trương Dương, hiện tại, bất kể là hiệu trưởng nhà trường hay là chủ nhiệm khoa, thậm chí dù cho chỉ là chính trị viên đã từng qwuanr lý Trương Dương thì đều sẽ bị lấy cớ các kiểu mà hẹn ra ngoài ăn cơm nói chuyện phiếm.
- Mời khách ăn cơm kiểu này chẳng qua cũng là vì mục đích thấy sang bắt quàng làm họ mà thôi. Cũng chỉ là vì Trương Dương, giờ thì ông biết tại sao ngày hôm trước gọi điện thoại cho tôi mà một chút thời gian tôi cũng không dứt ra được rồi chứ? Cả ông cũng chẳng qua vì Trương Dương mới đến tìm tôi mà.
Chu Đạo Kỳ nhìn thoáng qua Quách Dũng, rốt cục đã nói xong.
- Trương Dương hiện tại "quý hiếm" như thế sao?
Quách Dũng chậc lưỡi hỏi lại, ông ta không ngờ một thực tập sinh lại nghiễm nhiên khiến nhiều bệnh viện tốn hao khí lực lớn như vậy tới giành giật nhau. Lần này, Quách Dũng nhìn Chu Đạo Kỳ với ánh mắt nhiệt tình thêm mấy phần, vội vàng nói:
- Ông bạn học cũ, ông có thể giúp tôi một chút nhỉ!
- Tôi không thể giúp ông!
Chu Đạo Kỳ liên tiếp xua tay đoạn bảo:
- Cậu sinh viên tên Trương Dương này rất đặc biệt, nhà trường vì chuyện thực tập của cậu ta mà cũng là rất nhức đầu, phải khiến cậu ta tự mình mở miệng, bằng không thì coi như nhà trường có sắp xếp cũng vô ích. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Quách Dũng trợn to hai mắt, có chút không dám tin tưởng. Một thực tập sinh thôi mà ngay cả nhà trường cũng không dám tự ý làm chủ thế sắp xếp, thế này cũng lợi hại quá thể rồi!
Có điều nghĩ lại, Quách Dũng cũng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, ông ta đã ngầm điều tra qua một ít tư liệu về Trương Dương, không nói chuyện Trương Dương có mối giao tình riêng khá tốt đẹp với cục trưởng Triệu bên cục y tế, chỉ những đề tài nghiên cứu kia của Trương Dương đã đủ khiến hắn có đầy đủ lợi thế tự lựa chọn, thậm chí cuối cùng Trương Dương có không đi thực tập thì nhà trường đều sẽ không có bất kỳ ý kiến gì về phương diện này.
- Như vậy đi! Bạn học cũ ông giúp tôi nói với Trương Dương một tiếng, chỉ cần cậu ta đồng ý tới bệnh viện Kinh Hòa chúng tôi thì điều kiện tùy ý cậu ta đưa ra, ngoài ra tôi còn có thể trực tiếp thanh toán ngàn tiền mặt, coi như tiền lương trả trước cho cậu ta.
Chu Đạo Kỳ nghe xong, cười lạnh một tiếng, xem thường mà rằng:
- Bạn học cũ, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, chỉ ngàn mà ông muốn mời Trương Dương đến bệnh viện các ông thực tập, ông cũng quá coi thường Trương Dương rồi, e là ông vẫn chưa biết, lúc trước khi Trương Dương còn là sinh viên, viện số Trường Kinh đã chấp nhận vì Trương Dương mà tài trợ cho nhà trường bọn tôi ngàn, chỉ để Trương Dương có thể sớm qua chỗ bệnh viện bọn họ thực tập.
Quách Dũng trợn mắt ngoác mồm, Chu Đạo Kỳ dương dương đắc ý lại nói:
- Thế ông có biết bệnh viện Kinh Nhân làm như nào không? Bọn họ trực tiếp cầm một tấm chi phiếu bảy con số đi tìm Trương Dương, chỉ cần Trương Dương gật đầu thì tấm chi phiếu kia sẽ trực tiếp đưa cho cậu ta mà không tính vào trong lương bổng sau này, nhưng kết quả thì sao? Phó viện trưởng bệnh viện Kinh Nhân phái đi ngay cả mặt Trương Dương cũng chưa thấy đã bị chặn ở bên ngoài cửa nhà Trương Dương, ngay cả vào cửa cũng không được.
- Bạn học cũ, vậy ông có thể giúp ta một chút, xem làm thế nào mới có thể khiến Trương Dương tới bệnh viện bọn tôi thực tập.
Quách Dũng không do dự, hiện tại dù phải bỏ ra bất cứ giá nào thì ông ta cũng phải chiếm được Trương Dương.
Chu Đạo Kỳ trầm mặc một thoáng, trước đây hồi sinh viên, Quách Dũng đã giúp ông ta không ít, hiện tại chỉ cần trả cho Quách Dũng chút ân tình này là được rồi.
- Được rồi, chờ ngày mai tôi sẽ dẫn ông đi gặp Trương Dương, nhưng Trương Dương có nhận lời ông hay không thì tôi cũng không thể bảo đảm.
Chu Đạo Kỳ suy nghĩ một chút sau đó dặn dò thêm:
- Lúc gặp được Trương Dương ông nhất định phải chú ý thái độ, tuyệt đối đừng cho rằng cầm tiền đập vào mặt là liền có thể khiến cho Trương Dương đồng ý, nếu không thì tôi có thể bảo đảm Trương Dương sẽ không đồng ý tới bệnh viện các ông thực tập.
Quách Dũng vội vã gật đầu, trên mặt nhất thời nở nụ cười xán lạn.
Lúc này, trên bàn cũng đã gọi la liệt các món ăn, Quách Dũng lập tức mời Chu Đạo Kỳ, hai người bắt đầu ăn uống như "gió cuốn mây tan".
Cùng lúc đó, viện trưởng viện số Trường Kinh là Chu Chí Tường cũng là đứng ngồi không yên.
Lúc trước Trương Dương rời khỏi Viện số Trường Kinh, Chu Chí Tường vẫn chưa cảm thấy là chuyện ghê gớm gì, nhiều lắm tổn thất một bác sĩ ưu tú mà thôi, dù Trương Dương có rời khỏi Viện số Trường Kinh thì đề tài nghiên cứu ho suyễn kia vẫn là vinh dự thực tế mà Viện số Trường Kinh có được, thế nhưng sau đó, Trương Dương lần thứ hai đưa ra thêm hai hạng mục đề tài nghiên cứu kia thực sự khiến cho Chu Chí Tường ghen tỵ đỏ mắt mất vài ngày, Vương Quốc Hải thì thậm chí trong lòng căn bản chưa từng hoài nghi Trương Dương có thể giải quyết được hai đề tài này hay không.
Hiện tại Chu Chí Tường cũng rõ ràng, hôm nay là "bát tiên quá hải các hiển thần thông", không đơn thuần là Trường Kinh hay mấy bệnh viện lớn trong tỉnh, thậm chí ngay cả nhiều bệnh viện ở ngoài tỉnh cũng phái người tới, trước đó ông ta còn nghe được tin tức mới nhất, phong thanh có mấy bệnh viện nổi danh ở nước ngoài cũng phái đại diện tới, đang cùng nhà trường của Trương Dương tiến hành giao thiệp, hi vọng Trương Dương có thể đến bệnh viện bọn họ thực tập, điều kiện thì tất nhiên là hậu đãi đến mức khiến cho tất cả mọi người đều hết sức đố kỵ.
Một sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ là thực tập mà đã có thể khiến các bệnh viện lớn tranh nhau như vậy, từ xưa tới nay cũng chỉ có Trương Dương là một.