Nghe vậy, Đường Băng Vân bèn lạnh lùng nói: “Long Cương, anh có gì hay để đi theo chứ? Hơn nữa, Ngô Bình chắc chắn sẽ đánh bại anh”. Long Cương trề môi nhưng cũng không phản bác gì. Dù sao Đường Băng Vân cũng là chủ, anh ta có thể phớt lờ, nhưng không thể chống đối trực tiếp. Ngô Bình phát hiện ngoài nhóm Đường Hi và Đường Hồng Y ra, trong thang máy còn có một người đàn ông trung niên nữa đang ôm một cái vali. Thang máy vẫn đang đi xuống, Ngô Bình chắp tay nói: “Vị tiền bối này là?” Đường An vội nói: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu nhé. Vị này là trưởng lão Đường Không của Đường Môn, ông ấy là một người tinh thông bùa chú, trận pháp, học rộng tài cao”. Đường Không nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu Ngô, trong chiếc va li này của tôi có một viên đan dược, hi vọng cậu sẽ giành được nó”. Ngô Bình liếc nhìn chiếc va li thì đúng là vậy, bên trong có một viên đan dược màu xanh lục. Anh cười nói: “Nhưng phải làm thế nào?” Đường Không: “Vẽ bùa chú thi với tôi, bùa chú của ai có hiệu quả cao hơn thì người đó thắng”. Long Cương tỏ vẻ coi thường: “Có tác dụng gì chứ, chỉ là tiểu thuật ngoại đạo thôi”. Đường Không hừ nói: “Có phải tiểu thuật ngoại đạo hay không thì cứ chờ đi rồi biết”. Thang máy xuống tầng phụ thứ ba, vì hôm nay nghỉ kinh doanh nên có rất ít xe đỗ ở đây, thành ra bãi đỗ xe rất rộng. Ở đây đèn đuốc sáng choang, Ngô Bình và Long Cương lại đi tới giữa trung tâm, những người khác cũng liên tục đi thang máy xuống, không ai muốn bỏ lỡ một trận chiếc đặc sắc như thế này. Lần này, hai người không nhiều lời nữa mà ra tay luôn. Long Cương tung ra những đòn tấn công rất mạnh, còn thân pháp của Ngô Bình vô cùng linh hoạt, anh thi triển Quỷ Thần Bộ, hơn nữa còn không sợ va chạm trực tiếp với Long Cương, nhưng rõ ràng anh cũng không rơi xuống thế hạ phong. Hiện giờ, có thể nhìn thấy rõ ưu thế của quyền ý, từng chiêu thức của Ngô Bình đều rất tuyệt diệu, nhiều quá thì mạnh, ít quá thì lại yếu. Quyền ý của anh còn chưa được viên mãn nên khi giao đấu với Long Cương, anh phải dồn hết toàn lực, đồng thời thi triển hết các bản lĩnh, kỹ xảo và trí tuệ. Nhưng phải công nhận rằng thực lực của Long Cương không thể đùa được, dù anh đã dốc hết sức, nhưng vẫn khó có thể chiếm được thế thượng phong. Hai người giao thủ mấy chục chiêu, mọi người đứng ngoài xem đều tỏ vẻ kinh ngạc. “Quá đã! Long Cương là sát thủ đỉnh cấp toàn thế giới, thế mà Ngô Bình vẫn trụ được đến giờ”. “Đúng thế, nếu là tôi thì chắc không đỡ nổi một chiêu mất. Tiên Nhân đúng là lợi hại thật”, người lên tiếng là một tu sĩ cảnh giới Khí. Một người khác nói tiếp: “Nhân Tiên là nửa người nửa tiên rồi, có Nhân Tiên còn vô cùng đáng sợ ấy. Tuy Long Cương mạnh, nhưng cũng chưa phải Nhân Tiên, cậu ta muốn đánh bại Ngô Bình cũng không phải chuyện dễ đâu”. Hoàng Phủ Thiên Quân ở trong đám đông dán chặt mắt vào Long Cương và Ngô Bình. Lúc này, hắn không còn dám coi thường Ngô Bình nữa, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên, thực lực xuất chúng, tiền đồ rộng mở, tiềm lực lớn mạnh. Âu Dương Kim Tôn cũng đã thay đổi suy nghĩ, sau đó âm thầm truyền âm cho Hoàng Phủ Thiên Quân: “Chúng ta đánh giá thấp tên nhãi này rồi, nếu để cậu ta gia nhập Đường Môn thì chắc chắn mình sẽ bị ảnh hưởng”.