Ai ngờ tà ma lại không trả lời: “Có nói thì mày cũng không hiểu, nhưng mày có thể yên tâm, mục đích của bọn tao không phải là Đường Môn, cũng không gây nhiễu loạn nhân gian của chúng mày đâu”. Ngô Bình: “Thế tại sao mày chỉ nhằm vào mỗi Đường Môn?” Tà ma cười lạnh: “Mày ăn nói cho cẩn thận, là Đường Môn hay bọn tao ra tay trước?” Ngô Bình ngẩn ra: “Mày nói thế là sao? Đường Môn chủ động chọc vào bọn mày ư?” Tà ma cất tiếng cười quá lạ: “Xem ra mày không biết chuyện này, được rồi, để tao kể cho mà nghe”. Nghe nó kể xong, Ngô Bình trừng mắt rồi quát: “Một lũ điên rồ!” Thì ra năm năm trước, Đường Môn tìm thấy một địa động cổ xưa, và phát hiện rất nhiều tiên văn tiền sử ở bên trong. Đường Môn rất coi trọng chuyện này, Đường Thánh Khoa đích thân tới dò xét. Bên trong địa động có một cánh cửa lớn màu đen bằng kim loại, Đường Thánh Khoa phải dùng nhiều cách mới mở ra được”. Phía sau cánh cửa ấy có rất nhiều tà ma đang ngủ say, chúng đều ẩn trên người thi thể rồi say giấc. Sau khi phát hiện ra chúng, Đường Thanh Khoa như vớ được mỏ vàng, bắt đầu dùng tà pháp định khống chế chúng làm việc cho mình. Ban đầu, mọi việc rất thuận lợi, ông ta đã chế tạo ra một loạt khối thần và thi quỷ. Rồi bỗng một ngày, một thân tín của Đường Thánh Khoa bất cẩn thả một tà ma chạy mất. Tà ma đó chính là con đang ngồi trước mặt Ngô Bình. Tà ma rất bất bình trước cách làm của nhóm Đường Thánh Khoa nên đã đại khai sát giởi. Ban đầu, nó giết người của Đường Môn, sau đó dẫn đồng loại của mình rời khỏi địa động và bắt đầu du đãng khắp nơi. Không lâu sau, chúng bị địa phủ phát hiện, diêm vương triệu tập chúng về. Sau đó, tà ma này đã có địa vị khá cao dưới địa phủ. Địa phủ đã có kế sách đối phó với Đường Môn nên nó chủ động xin đi giết giặc, nói là muốn khống chế môn phái này thay địa phủ. Sau đó thì Đường Môn đã xảy ra nhiều chuyện liên quan đến tà ma. Ngô Bình nghe xong thì không khỏi thở dài nói: “Nói vậy là Đường Thánh Khoa đã chọc vào bọn mày trước, chúng mày chỉ trở lại báo thù thôi?” Tà ma nói: “Không hoàn toàn là vậy, tao nói rồi, chuyến này tao cũng đi làm nhiệm vụ cho địa phủ thôi”. Ngô Bình nhìn nó rồi hỏi: “Xin hỏi đại danh”. Tà ma đáp: “Cậu có thể gọi tôi là Đế Tân”. Đế Tân? Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiênn nói: “Thương Trụ Vương ư?” Tà ma: “Thương Trụ là cách Chu Tặc bêu xấu tôi, nhưng thôi vì tôi thua nên phải chịu”. Ngô Bình thấy rất khó tin: “Nói vậy thì ông chính là vua ở triều Thương, nhưng theo tôi được biết thì thời Thương cách đây không lâu lắm thì phải”. Đế Tân cười lạnh: “Nếu tôi nói triều Thương tồn tại cả trăm nghìn năm thì cậu có tin không?” Ngô Bình đờ ra, cả trăm nghìn năm ư? Ngô Bình nói: “Không thể nào, lúc ấy vẫn là thời đồ đá mà”. Đế Tân cười lớn: “Đó là vì cậu chưa tiến vào lãnh thộ thật sự của bọn tôi. Triều Thương mà cậu biết cũng chỉ là học trong lịch sử, thời cách cách sự thật nhiều năm lăm”.