Nghe thấy có người phản bác mình, Đường Thiên Vận nói: “Đường Hi, ông nói giúp cậu ta là vì cậu ta từng giải quyết phiền phức cho ông chứ gì?” Đường Hi nói: “Tôi có sao nói vậy thôi”. Đường Thiên Tuyệt: “Được rồi, Băng Vân là cháu gái tôi, tôi muốn chọn ai làm cháu rể là quyền của tôi”. Ông ấy không cho mọi người bàn tán nữa, mà trực tiếp xác định thân phận của Ngô Bình luôn. “Ngô Bình đã chữa khỏi vết thương của tôi, đó là công lớn nên tôi quyết định sẽ cho cậu ấy thân phận Đường soái một sao, ai có ý kiến gì không?”, Đường Thiên Tuyệt ngâp ngừng rồi nói. Đường Thiên Vận phản đối đầu tiên: “Môn chủ! Đãi ngộ của Đường soái rất cao, ông cho một người ngoài làm thì nghe vẻ tuỳ tiện quá!” Đường Hồng Y tán thành: “Tôi lại thấy được, khi tà ma xâm chiếm bãi đậ xe ngầm, nếu không có Ngô Bình thì chúng ta đã bị tổn hại nhiều người rồi, đây cũng là một công lớn”. Đường Thiên Hạc lập tức nói: “Đúng, tôi đồng ý với quan điểm của Hồng Y”. Đường Thiên Tuyệt nói: “Bổ nhiệm Đường soái mới có nghĩa là sẽ thay thế một Đường soái hiện tại”. Nói rồi, ông ấy nhìn sang một người khác rồi nói: “Thiên Thành, cậu đang quản lý nhiều Đường soái, khiến ai cũng ghen tị nên tôi nghĩ nên loại một người đi để tránh điều tiếng”. Người tên Thiên Thành khoảng 40 tuổi, tên đầy đủ là Đường Thiên Thành, chuyên phụ trách việc hậu cần của Đường Môn nên có khá nhiều thuộc hạ. Đường Thiên Thành vội nói: “Môn chủ, người của tôi cũng đã lập được nhiều công lao, họ đều phải dùng tính mạng để đổi lấy chức vụ Đường soái hiện giờ. Ông bảo tôi loại một người trong số đó đi thì tôi biết ăn nói với họ thế nào?” Đường Thiên Tuyệt: “Cậu lo không biết nói sao với họ, thế cậu định thế nào với tôi?” Ông ấy lập tức thị uy, sau đó lạnh giọng nói: “Đừng làu bàu nữa, nếu còn dùng dằng thì tôi sẽ cho cậu nghỉ luôn”. Đường Thiên Thành cau mày, đúng là Đường Thiên Tuyệt có quyền này, nhưng Thiên Thành không phục nên liếc nhìn sang một ông lão ngồi ở phía bên trái. Người này tuy đã già nhưng trông rất lanh lợi, không rõ tuổi tác bao nhiêu, ông ta gõ tay lên bàn rồi nói: “Thiên Thành, môn chủ bảo sao thì làm vậy đi, đừng làm trái quy tắc”. Đường Thiên Thành cúi đầu xuống: “Vâng thưa chú Ngũ”, rõ ràng Đường Thiên Thành nghe lời người đàn ông này hơn. Vì đó chính là Đường Thánh Khoa, vai vế ngang với Đường Thiên Tuyệt. Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Vẫn là chú Ngũ biết đối nhân xử thế”. Đường Thánh Khoa: “Nhưng Thiên Tuyệt này, Đường soái chỉ dành cho người lập công lớn, Cậu Ngô này mới vào môn phái mà ông đã cho cậu ấy làm chức vụ này, như vậy có thích hợp không?” Đường Thiên Tuyệt: “Chú ngũ, Ngô Bình đã chữa khỏi thương tích cho tôi, như thế chưa phải là công lớn à?” Đường Thánh Khoa: “Đương nhiên là công lớn rồi, nhưng cậu ta còn trẻ, lại mới vào môn phái. Nếu dễ dàng trở thành Đường soái quá thì e các thành viên không phục đâu”.